CÂU

di-cau-ca

Chặt cơn hóp, mần cần câu cá
Thổi bếp lả eng uốn cần cong.
Côi hóp xeng, đưới ngọn lả hồng
Hơ rồi , tẩm nác bỏ công cả ngày !

Mưa bay bay, áo tơi eng mược,
Vác cần câu lẹ bước ra rào
Bợc côi chỗ thấp chỗ cao
Biết răng mà lựa nơi nao cá diều ?

Ngồi thong thả đăm chiêu suy tính,
Phận trai nghèo việc lính vừa xong.
Về dà rồi cứ long đong,
Làng miềng cùn cấy gióng lòng vô Nam!
Cả dà miềng eng tam đi hết,
Miềng đi luôn mạ yếu ai lo?
Làng côi còn có một o
Thiệt tình o nói: – Eng chờ tui đi !

Cách răng chờ mãi lâu ni
O còn một chắc lại vì mạ tra.
Nghị bụng hai mạ chung dà,
Có hôm, có sớm, hai ta yên lòng!
Cuộc đời rồi cứ rứa long đong,
Khôông lậy chồng bợi o thương mạ.
Eng đành chịu rứa đến tra,
Mấy năm chờ đợi, xuân qua mươi lần!

Dòm xuống rào phao bần dúc dích,
E cùn cá hắn xích lại gần?
Phao trìm phao nổi mấy lần
Nửa ưng giựt ngoảy, nửa chần chừ thôi!

Rứa bơ rồi sẩy luôn cùn cá,
Ngồi thở ra ngậm nghị chuyện đời
Biết răng hạnh phúc lứa đôi,
Thả câu trữa vời biết có biết khôông?

 

Thơ Trương Thúc

Ủng hộ Trạng Vĩnh Hoàng:
Xem thêm:  Thư gửi Mạ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.