Vô Nam

Cấy rạ cùn tui đem bót đụa,
Bơ loay hoay mài chụa cả ngày,
Rồi nghe lộ mụi cay cay,
Vì răng trung cuộc đời này nghèo ri?

Đồ trung dà cấy chi cũng cộ,
Gà côi ổ ấp trớng cũng hư,
Có khi tui cứ ngồi đừ,
Nghĩ liền trung bụng e chừ vô Nam?

Mấy eng tam cùng dau đi hết,
Mộ người chết ai ở lại lo,
Đêm nằm trăn trở co ro,
Đời người cực khổ biết dờ vô ai?

Ngày thì dài hai bai thì rộng,
Đất thì hẹp lôông ước vọng vô mô,
Thôi thì một bựa tinh mơ
Đàng quan tui đón xe dờ vô Nam!

ST: Trương Thúc

Biển chiều Cửa Việt

bai-bien-cua-viet-gio-linh

Giá mà anh gởi được cho em
Một ít gió chiều nay của biển
Một chút nắng với khung trời Cửa Việt
Em dịu dàng em ngọt ngào thương mến
Anh vụng về dệt ý với vần thơ
Giá mà anh gởi được cho em
Con sóng vỗ ấp iu bờ cát trắng
Em sẽ là bài ca bất tận
Giữ tình mình tha thiết tháng năm
Con sóng dạt dào
Tình anh dậy sóng
Cửa Việt xanh trời biển lộng mênh mông
Nơi xa quá có chạnh lòng kỷ niệm
Có một thời mình đắm đuối thương yêu
Giá mà anh gởi được cho em
Một chút sóng
Dạt dào hương biển mặn
Như tình em ngọt ngào – cay đắng
Em dịu dàng rạo rực sóng triều dâng
Mai mốt em về
Với Cửa Việt dấu chân xưa Anh gởi em chút tình … và tóc úa…

Quảng Trị em dắt anh về

dia-phan-quan-tri

Em không phiên dịch anh thề chịu thôi
Mạ nói anh chỉ biết cười
Yêu em, anh hảy học thôi dần dần

“Cấy cươi” chỉ là cái sân
Đầu là cái “trôốc” anh cần nhớ ngay
“Trục cúi” đầu gối anh hay
“Đọi nác” bát nước uống ngay đắng lòng

“Trù khôông” là lá trầu không
“Cấy” gọi là vợ còn “dông” gọi chồng
“Bứt ló” gặt lúa trên đồng
Một năm hai vụ việc nông nhà miềng

Đừng chộ con cấy tau xinh
Mà mi tưởng dệ ưng rinh về nhà
“Thằng ni chộ hắn thiệt thà
Nghề nghiệp ổn định thì tau gã liền”

Dịch câu này có mà điên
Đừng mơ em dịch anh hiền nghe chưa?
Nhìn anh tội nghiệp ngẩn ngơ
Nghe như chim hót bao giờ hiểu đâu

Quê em tiếng nặng tình sâu
Yêu em anh nhớ lần sau lại về.