Lưu trữ cho từ khóa: góc phượt

Góc phượt: Ba Lọ – ông bụt giữa đường

Trong hành trình thăm miền Trung, vào một buổi chiều nọ, tôi thuê xe chạy tà tà với dự định ghé thăm làng cổ Phước Tích.

goc-phuot-quang-tri

Khi tấm bảng Thánh địa La Vang đập vào mắt, tôi mới biết mình đã lạc địa điểm cần tìm đến vài chục ki lô mét.

Quay trở lại cũng lỡ làng, còn đến La Vang mà không vào thánh địa xem ra không ổn. Chặc lưỡi, tôi ghé vào thăm khu thánh tích này thật nhanh vì hoàng hôn đang dần xuống, sợ khi chạy xe về Huế sẽ khó khăn vì đi trong đêm ở nơi không rành đường, nếu có chuyện gì thì mệt.

Quả như tôi lo, chạy xe được khoảng 20 km thì bị cà giật liên hồi, ngó xuống bánh xe trước, tôi phát hiện nó mềm mụp, đành phải xuống xe đẩy bộ. Cố căng mắt tìm đến rát con ngươi mà chẳng thấy cái bảng sửa xe nào trên đường, lòng tôi nóng như lửa đốt.

Chợt một ánh đèn pha chiếu vào mắt tôi, sau đó là một câu hỏi đặc sệt giọng Quảng Trị: Đi mô mà xe hư như vầy?

Tôi chưa kịp trả lời, anh ta nói tiếp:

– Nhà tui có vá xe. Tui chở cô tới nhà vá cho. Nhìn tướng cô là biết không phải người vùng này rồi.

Thú thực, lúc này tôi vừa mừng vừa sợ, chẳng biết mình gặp người tốt hay kẻ xấu nữa. Nhưng thôi…

– Nhà anh có xa đây không? Tôi không có tiền nhiều. Xin anh nói giá trước, nếu được thì tôi sẽ vá, còn không đủ xin thôi – tôi rào trước đón sau.
– Trời ơi, tui vá là 10 ngàn một lỗ cô ơi. Ai tui cũng tính đúng như vậy, cô đừng sợ. Thôi leo lên xe đi!

Vậy là tôi được đưa đến một quán bán cháo cá nhỏ. Người đàn ông dắt xe vào nhà, nói: Cô đợi tui đi lấy đồ nghề nghen!

– Quán này bán cháo cá và sửa xe chung hả anh?
– Dạ tui bán cháo là chính nhưng nơi đây ít có tiệm sửa xe, đi lấy cá hàng ngày, tui bị mấy vụ bể bánh xe giống như cô, cực khổ quá nên tôi mua đồ về học vá và sửa xe, sẵn dịp giúp người lỡ đường luôn.
– Té ra là vậy. Xin cho biết tên anh ạ?
– Tui tên Ba, nhưng bà con hay gọi tui là Ba Lọ vì da tui đen thui nè cô!
– Anh ơi, sau khi vá xe xong, anh làm cho tôi tô cháo luôn nhé!

Chừng mươi phút sau, chiếc xe đã vững vàng đậu trước mặt, tô cháo cũng được đặt nóng hổi trên bàn. Khi tính tiền, tôi giật mình nghe anh bảo:

– Thưa cô, hai lỗ vá là 20 ngàn, còn tô cháo là 15 ngàn, cả thảy 35 ngàn tất cả.

Đưa người đàn ông 50 ngàn, tôi nói: “Xin gửi anh luôn, cảm ơn anh nhiều!”. Nhưng anh Ba nói: “Cô ơi, tui làm và nhận công chỉ đúng sức của mình bỏ ra. Tui không nhận tiền thừa đâu. Cô giúp mấy người tật nguyền đặng tích phước. Nhờ ơn trời, tui sống như vầy là đủ rồi. Cảm ơn cô đã có lòng nhé”. Vừa nói, anh vừa đưa trả lại 15 ngàn.

Lúc đó, tôi chợt nhớ câu nói của ông bà: “Áo rách đựng tim vàng”. Vâng! Người tôi gặp trong chuyến đi Quảng Trị hôm ấy đã in sâu vào tâm trí của tôi như hình ảnh ông bụt rất đáng yêu, dù anh đen thui, xấu xí…