Tất cả bài viết của Mr Bom

Đang chăn trâu, chặt chuối , cắt cỏ tại làng

MỘT VÙNG MÂY TRẮNG

Hồi nớ cha mạ vô rậy
Eng tam tui nhỏ, chự nhà
Khở bắp, bóóc đậu, xắt sắn
Bày trò tùm lum tà la…

Eng tui chỉ lên mây đụn:
“Xe tăng bành trướng đó tề
Mấy chú bộ đội rượt chạy”
Tui dòm mà chộ thiệt mê.

Hồi nớ quê khung điện đóm
Chưa nhà mô có ti vi
Rứa bơ cứ dòm mây đụn
Vẽ ra đủ thứ hình thù.

Nậy lên bơ bị ám ảnh
Hay ngồi ngắm kẹng mây bay
Mần thơ tả trời xeng thắm
Hỏi răng mây lang thang hoài…

Chừ đã bốn mươi có lẻ
Cứ dòm mây đụn tạo hình
Lòng vẫn thương nhiều mây trắng
Trữa trời xeng quá thanh bình.

Một hôm nhớ nhà chi lạ
Chạy về ngó lên trời xeng
Mây trắng về mô hết cả?
Đỏ mắt tui tìm cheng veng.

Té ra tụ côi trôốc Mạ
Một vùng mây trắng thêng thêng…

 

Ngọc Hồ 8/10/2015

Mạ dặn con cấy Quảng Trị

loi-me-dan-con-cay-quang-tri

Họọc xong rồi về quê miềng mà ở
Lấy thằng dôông đẻ cháu mạ bôồng cho
Trai quê miềng đứa mô cụng hay ho
Mới nậy mà đã lên rừng xuống biển
Giỏi họoc hành sớm túi biết lo toan
Tính hiền lành mần mạn cũng siêng năng
Thương cấy con việc vàn đều lo lắng
Nỏ cúi lòn luôn cương trực thẵng thắn
Họoc xong rồi nghe lời mạ về đây
Đừng dư O lấy dôông ngoài Hà nội
Đã lâu rồi răng nỏ chộ tăm hơi
Đi mần du nơi đất khách quê người

Khác cách ăn khác cả lời khó sôống
Trai quê miềng nói năng tuy hơi bôống
Dưng thiệt thà lại được cấy thủy chung
Dư cha mi với mạ đã sôống cùng

Mấy chục năm chưa khi mô nạt nộ
Mạ bực tức cha mi thường phỉn thổ
Chưa một lần than thở cấy điều chi

Dớ chưa con nghe mạ hãy về đi
Ai cũng được miễn là trai Quảng Trị
Dù nông thôn hay là người thành thị
Con ưng là cha mạ gả đi luôn

Để mỗi khi hệ có chuyện bui buồn
Người cùng quê miềng dễ bề thông cảm
Dân quê miềng trai cũng tài gái đảm
Sôống thiệt thà mà bản lĩnh thua ai

Dớ nghe con đừng mần du ở ngoài
Về với mạ trai nơi miềng nỏ thiếu
Tiếng trung Nam mạ nghe răng nỏ hiểu
Cứ zề zìa nghe mà dột lộ tai

Dớ nghe con đừng lấy dôông đàng ngoài
Trai miền Bắc mẹng mồm nghe đẻo quẹo
Dưng rọt rà su cạn biết mô con
Lấy dôông ngái rồi cách trở núi non

Có chuyện chi mần răng về cho kịp
Nuôi con khun rồi con đi biền biệt
Mạ ở dà dớ đích rọt bầm gan
Dù người ta có lắm bạc diều vàng
Vẫn khôông mô bằng quê miềng con nợ

Người Quảng Trị tấm lòng luôn rộộng mở
Tiếng nặng nề dưng bụng dạ dẹ tênh
Chẳng ngọt ngào dư họ cứ em anh
Dưng tình thương thì vô bờ vô bến

Trai Quảng Trị dững con người trìu mến
Mạ nghiệm rồi khôông có chỗ mô hơn
Con hoọc xong rồi về lại quê hương
Đừng tham ngãi bỏ mất vàng con nợ

Sôống xa quê một điều con nên dớ
Cứ tìm người Quảng Trị để mà ưng
Ai ngọt ngon phỉn thổ con cũng đừng

Họọc cho xong rồi về đây với Mạ.

Quảng Trị Trong Tôi

Quảng Trị nắng gió khô khan
Đi xa mới nhớ, trăm ngàn nhớ thương.

Vĩnh Linh mạn bắc quê hương
Một thời chia cắt, Hiền Lương đôi bờ.
Cửa Tùng đẹp tựa bài thơ
Vĩnh Hoàng chuyện trạng lờ mờ thực hư.
Vịnh Mốc ngày ấy bây chừ
Huyền thoại lòng đất vẫn như thưở nào.
Gio Linh giờ khác làm sao
Cồn Tiên, Dốc Miếu biết bao lẫy lừng.
Cao su xanh tốt như rừng
Hàng rào điện tử đã từng nơi đây.
Đông Hà tỉnh lỵ chốn này
Nhà cao ngói mới từng ngày đổi da.
Đường 9 Xuyên Á đi qua
Lao Bảo, Cửa Việt đâu xa nối liền.
Bên đường, Cam Lộ bình yên,
Tân Lâm xanh ngát đất miền ba- zan.
Trường Sơn, Đường 9 nghĩa trang,
Trên đường xuôi ngược nén nhang ân tình
Cho người anh dũng hy sinh
Giữ yên đất mẹ thanh bình tươi xanh.
Còn đây Chiến thắng Khe Sanh
Tượng đài sừng sững vang danh một thời
Đak-rông huyền thoại tình người
Một dòng xanh thẳm mưa rơi sớm chiều.
Triệu phong quê lúa thân yêu
Câu ca Ái Tử những chiều ngóng con
Thành Cổ xanh mướt cỏ non
Đau thương khói lửa vẫn còn in sâu
Dưới lòng Thạch Hãn nơi đâu
“Bạn tôi nằm đó” thoáng sầu đau thương.
Hải Lăng cát trắng bên đường
Xi-ka, cháo cá, đậm hương quê miềng
La Vang đất mẹ thiêng liêng
Giữa đồi xanh lá, bình yên con về.
Núi rừng biển đảo một quê
Cồn Cỏ huyện mới bốn bề sóng xao.

Khi xa con nhớ biết bao
Đất quê cằn cỗi, gió lào, mưa sa
Tiếng quê trọ trẹ mạ ba
Tau, mi thô lỗ nhưng là anh em
Mô, tê, răng, rứa, hỏi queng
Cấy cươi đầy ló, chủi rèng mẹ đưa
Tuổi thơ cởi lỗ tắm mưa
Cha đi cất vó răng chưa chộ về
Càng dắc càng dớ tái tê
Quảng Trị tui đó, miền trung quê nhà!