Lưu trữ cho từ khóa: tuổi thơ

CÂU

di-cau-ca

Chặt cơn hóp, mần cần câu cá
Thổi bếp lả eng uốn cần cong.
Côi hóp xeng, đưới ngọn lả hồng
Hơ rồi , tẩm nác bỏ công cả ngày !

Mưa bay bay, áo tơi eng mược,
Vác cần câu lẹ bước ra rào
Bợc côi chỗ thấp chỗ cao
Biết răng mà lựa nơi nao cá diều ?

Ngồi thong thả đăm chiêu suy tính,
Phận trai nghèo việc lính vừa xong.
Về dà rồi cứ long đong,
Làng miềng cùn cấy gióng lòng vô Nam!
Cả dà miềng eng tam đi hết,
Miềng đi luôn mạ yếu ai lo?
Làng côi còn có một o
Thiệt tình o nói: – Eng chờ tui đi !

Cách răng chờ mãi lâu ni
O còn một chắc lại vì mạ tra.
Nghị bụng hai mạ chung dà,
Có hôm, có sớm, hai ta yên lòng!
Cuộc đời rồi cứ rứa long đong,
Khôông lậy chồng bợi o thương mạ.
Eng đành chịu rứa đến tra,
Mấy năm chờ đợi, xuân qua mươi lần!

Dòm xuống rào phao bần dúc dích,
E cùn cá hắn xích lại gần?
Phao trìm phao nổi mấy lần
Nửa ưng giựt ngoảy, nửa chần chừ thôi!

Rứa bơ rồi sẩy luôn cùn cá,
Ngồi thở ra ngậm nghị chuyện đời
Biết răng hạnh phúc lứa đôi,
Thả câu trữa vời biết có biết khôông?

 

Thơ Trương Thúc

Đụn Rơm

dun-rom-trang-vinh-hoang

Có một đụn rơm mà mối tình của eng moọc ra nơi nớ.
Mấy mùa sau, đụn rơm trúc – Eng đau !
Nác lụt về trôi đi bao kỷ niệm.
Bên tê rào chị mược cấy áo màu,
Xác pháo hường nổ tung bay theo gió
Eng lụn lui ngoài roọng mấy đêm thâu !

Có một đụn rơm mà thiệt diều ló dẹp !
Mấy mùa liền, lụt bạo cứ theo dau.
Trung áo tơi eng hom hem trốn gió,
Rút nỗi buồn nạm rơm lạnh – Eng đau !

Có một bợc rào mà mối tình của eng một ngày rũ bỏ.
Rồi mùa sau eng từ biệt eng đi !
Khi mưa về rớt rơi bao kỷ niệm !
Nơi miền xa eng tìm cấy áo màu.

Chuyến xe đêm eng mơ về làng cộ.
Eng lụn lui nơi cắt đún chôn dau !

ST: Trương Thúc

Đôi Triêng

me-ganh-con-tren-lung

Bai triêng nặng bước chợ xa,
Con theo chưn mạ bựa ra trường làng,
Ngày đầu chúng bạn ngợ ngàng,
Con đưa tay níu triêng càng nặng thêm,
Một vòng tay cúi dịu hiền,
Néc lên hơi ấm con thêm đạn lòng ;
“Coi tề chúng bạn thiệt đôông,
Ui chao đi hoọc được bôồng tê răng !

Rứa rồi năm lại tháng năm,
Đôi triêng mạ cứ nặng quằn chợ xa.
Mấy mùa bông phượng đi qua,
Con lên thành thị rời xa quê nghèo,
Đôi triêng mạ đứng dìn theo,
Nắng mơi bóng ngã, mắt gieo giọt buồn.
Lòng con nót nác mắt tuôn,
Vì ơn triêng nặng nỗi buồn ngái xa !

Nơi người phố xá xa hoa,
Ngày mưa dớ mạ dạt dòa trời quê !
Đôi triêng mạ vẫn đi về,
Tháng trôông năm đợi lê thê đó tề !
” Giấy thơm chự sạch lấy lề
Chữ hay chữ chự lời thề hiếu ngoan ! ”
Nguyện ngày rực rỡ huy hoàng
Triêng tê con gánh, mẹ dàn tấm thân

Trương Thúc