Lưu trữ cho từ khóa: thơ văn

Tình Quảng Trị

Anh thương Quảng Trị vì chi ?
Vì tình Quảng Trị, vì ly rượu nồng.
Vì người em gái bên sông.
Thương anh đứng đợi,bỏ không xuân thì.

Thương người Mẹ , thuở hàn vi.
Bữa cơm độn sắn những khi mất mùa.
Thương Cửa Việt,nhớ xứ Cùa.
Thương Cam Lộ,nhớ ghe đua Đông Hà.

Nhớ chiều sông Hiếu xế tà.
Quán quen Hoàng Diệu, say đà đêm thâu.
Thương ai chưa bén vôi trầu.
Ân kia đã cạn, tình đầu vội tan!

Nhớ đêm gió lộng mây ngàn.
Xuôi xe Bồ Bản , trăng tràn đồng quê.
Nhớ Dốc Miếu, nhớ Vĩnh Khê.
Cửa Tùng ,Hồ Xá ,mít quê Chợ Cầu.

Nhớ Hiền Lương ở tuyến đầu.
Chia miền nam bắc, khúc sầu còn ghi.
Anh về Quảng Trị nhớ chi ?
Gió lào cát trắng, đạn ghi dấu thành.

Cam Tuyền,Cam Thủy,Cam Thanh.
Cam Chính,Cam Nghĩa ,Cam Thành,Cam An.
Nhớ Mộc Đức ,Nhớ Lâm Lang.
Nhớ về Triệu Độ, nhớ sang Hải Hòa.

Nhớ chiều Cầu Trắng mưa sa.
La Vang vẫn vọng câu ca thánh đường.
Hải Quế cát mặn tình thương.
Kim Long, giọt rượu còn vương cay nồng.

Nhớ khi Thạch Hãn xuôi dòng.
Nơi máu thấm đất nhuộm hồng quê hương.
Thương bờ ruộng ,nhớ con mương.
Thương cơn nắng lửa,đêm sương nao lòng.

Suối nguồn xuôi tới biển Đông.
Tình quê Quảng Trị, vẫn mong ngày về…

TG:Nguyễn Thuận

Hoài Niệm

hoai-niem-ve-canh-dong-trang-vinh-hoang

Ngày xưa theo mạ ra đồng
Ló vàng bát ngát trải mênh mông
Cẹng cò trong nắng vờn đôi kéng
Diều vút trời cao liệng từng không

Cỏ non xeng mượt ở côi đồi
Con theo bè bạn mãi rong chơi
Một trấy bóng tròn treng chắc đá
Mãi mê đến tận lúc túi trời

Hồi nớ vô tư tuổi hồn nhiên
Nào mô đã biết những ưu phiền
Những buổi chự trâu và cắt cỏ
Bui kể chắc nghe chuyện thần tiên

Ôi tuổi thơ răng quá diệu kỳ
Quãng đời tươi đẹp đã từng đi
Quê hương yêu dấu ngàn nổi nhớ
Để khi xa ngái vẫn ước gì…

ST Lê Quang

Vô Nam

Cấy rạ cùn tui đem bót đụa,
Bơ loay hoay mài chụa cả ngày,
Rồi nghe lộ mụi cay cay,
Vì răng trung cuộc đời này nghèo ri?

Đồ trung dà cấy chi cũng cộ,
Gà côi ổ ấp trớng cũng hư,
Có khi tui cứ ngồi đừ,
Nghĩ liền trung bụng e chừ vô Nam?

Mấy eng tam cùng dau đi hết,
Mộ người chết ai ở lại lo,
Đêm nằm trăn trở co ro,
Đời người cực khổ biết dờ vô ai?

Ngày thì dài hai bai thì rộng,
Đất thì hẹp lôông ước vọng vô mô,
Thôi thì một bựa tinh mơ
Đàng quan tui đón xe dờ vô Nam!

ST: Trương Thúc