Cấy rạ cùn tui đem bót đụa,
Bơ loay hoay mài chụa cả ngày,
Rồi nghe lộ mụi cay cay,
Vì răng trung cuộc đời này nghèo ri?
Đồ trung dà cấy chi cũng cộ,
Gà côi ổ ấp trớng cũng hư,
Có khi tui cứ ngồi đừ,
Nghĩ liền trung bụng e chừ vô Nam?
Mấy eng tam cùng dau đi hết,
Mộ người chết ai ở lại lo,
Đêm nằm trăn trở co ro,
Đời người cực khổ biết dờ vô ai?
Ngày thì dài hai bai thì rộng,
Đất thì hẹp lôông ước vọng vô mô,
Thôi thì một bựa tinh mơ
Đàng quan tui đón xe dờ vô Nam!
ST: Trương Thúc