Lưu trữ cho từ khóa: ve quang tri

Quảng Trị em dắt anh về

dia-phan-quan-tri

Em không phiên dịch anh thề chịu thôi
Mạ nói anh chỉ biết cười
Yêu em, anh hảy học thôi dần dần

“Cấy cươi” chỉ là cái sân
Đầu là cái “trôốc” anh cần nhớ ngay
“Trục cúi” đầu gối anh hay
“Đọi nác” bát nước uống ngay đắng lòng

“Trù khôông” là lá trầu không
“Cấy” gọi là vợ còn “dông” gọi chồng
“Bứt ló” gặt lúa trên đồng
Một năm hai vụ việc nông nhà miềng

Đừng chộ con cấy tau xinh
Mà mi tưởng dệ ưng rinh về nhà
“Thằng ni chộ hắn thiệt thà
Nghề nghiệp ổn định thì tau gã liền”

Dịch câu này có mà điên
Đừng mơ em dịch anh hiền nghe chưa?
Nhìn anh tội nghiệp ngẩn ngơ
Nghe như chim hót bao giờ hiểu đâu

Quê em tiếng nặng tình sâu
Yêu em anh nhớ lần sau lại về.

Côi chuyến xe về Quảng Trị

chuyen-xe-ve-quang-tri

6 năm trước tui có về Quảng Trị
Đương trữa thu mà răng nắng in hè
Nắng hắn táp côi cấy đàng du lịch
Sức nóng vày đọa máy lạnh côi xe.

Bên ni bợc rào tui ngó bên tê
Khung biết làng miềng ở mô bên nớ
Nghe mạ nói dà miềng bên bợc lở
Chừ dòm ri cũng biết rứa thôi tề.

Chộ rọọng đồng hắn chạy queng đê
Trữa rọọng ló cũng có bầy cò trắng
Dưng tui đi từ nửa tuổi chưa về
Chỉ biết quê hương qua giọng miềng nặng nặng.

Đoàn đưa tui tới nghĩa trang bạt ngàn mộ
Đưa qua Vịnh Mốốc
Có cấy hang đào đưới rẹn tre
Xe tắc rì muốn hò ngay trữa đốốc

Rồi cũng qua rào nác xeng lè
Họ nói đó, kỳ rào Thạch Hãn
Họ đút dang, dòm ô-bặc-lưa nghe
O hướng dẫn viên trạo ngày đánh chắc
Bao lớp trai đi, mãi mãi khung về.

Họ chở tui tới dà ôông Lê Duẩn
Tui nghị làng miềng chắc cũng ở queng tê
Có dà ai nấu cơm bằng củi đút
Bên tê rào nghe bảy bảy mùi khê.

Xe bỏ lại lũy tre, dường rọọng
Rào nác, hàng cơn trụt lại khu xe
…Trung đoàn đi có một thằng khung nói
Rọt bơng khuâng côi cả chuyến đàng về.

ST: Ngọc Hồ

Quê Hương

dia-phan-quan-tri

Suốt cuộc đời mãi theo con hai chữ
Chữ “Quê Hương” nơi xứ sở ra đời
Quảng Trị miềng, vọng hai tiếng à ơi
Như dòng máu, thắm trong lời Mạ hát.

Xoải cánh cò trên đồng xanh bát ngát
Cái Chờng tre bên Lu nác, Gáo dừa
Tuổi dại khờ theo lũ bạn đầm mưa,
Cười tỏa nắng như chưa hề… vướng bận.

Suốt một đời mãi theo con vương vấn
Mối tình quê ưng O nớ ngày xưa
Những đêm dài ngồi đếm ánh sao thưa
Lòng quặn thắt như vừa đâm, xát muối

Ơi Quê hương người năm nay bao tuổi
Răng đi hoài rong ruổi tháng năm trôi
Nhớ rồi thương cho dạ cứ bồi hồi
Xuân lại hẹn… côi đàng về Quảng Trị

Quê vô tình gieo vần thơ hữu ý
Mang nặng lòng gợi ủy mị lên ngôi
Xin quay về từ cái thuở xa xôi
Răng mà rứa bồi hồi chi đến lạ

Cả Quê Hương về trong con hối hả
Khi trời giăng, mây tất tả về nguồn
Con chuồn chuồn nép bên dậu, mưa tuôn
Là nỗi dớ lạnh luồn trong vạt áo

Chạy trửa đời biết bao lần giông bão
Chợt ấm lòng nghe tiếng sáo làng quê
Từ đồng bằng đến miền núi sơn khê
Hằn rỏ một, vọng về trong điệu lý.
Con sẽ gieo muôn ngàn lời thơ ý
Từ “Quê Hương” trong mộng mị đêm trường.

TG: Trần Xuân Vì