Năm 1968 giặc Mỹ đánh phá ác liệt quá làm cho đồng bào ở giới tuyến lúa ngoài đồng đã chín rộ mà không sao đi gặt được.
Khu đội Vĩnh Linh triệu tập anh em dân quân chúng tôi lên giao nhiệm vụ đi gặt lúa giúp dân.
Chúng tôi nhận lệnh và chuẩn bị đầy đủ trang bị vũ khí để chống trả máy bay Mỹ. Chúng tôi không có mũ sắt phải dùng mũ rơm.
Trong lúc đang gặt một chiếc V.O-10 thấy chúng tôi, nó liền tín hiệu cho máy bay phản lực ở hạm đội 7 ào đến bu lại từng đàn.
Chúng tôi liền tản ra bám vào công sự bắn trả quyết liệt vào máy bay. Bom đạn, Roóc két từ trên máy bay bắn xuống loạn xạ, chúng định ngăn cản quyết không cho chúng tôi gặt.
Hễ chúng bớt bắn phá là chúng tôi lại tiếp tục gặt, đợt thứ hai rồi thứ ba, thứ tư. Đợt thứ tư tôi vác lúa chạy vô hầm chưa kịp thì bom bi trên máy bay rải xuống kêu rè rè trên đầu. Một trái rơi trúng người tôi, tôi chỉ kịp nghiêng đầu tét lấy. Kẹng lạo quấn vào tóc và mũ rơm tôi không sao nổ được. Tôi liền túm lấy lôi xuống, tay túm đuôi tháo hạt nổ và thuốc nổ ra. Tôi ngắm ngía một hồi rồi nảy ra ý định đem về làm cái đèn phòng không cũng tiện.
Đến lúc về nhà soạn sửa đi tắm tôi tháo mũ rơm ra, tay vuốt lên đầu thấy máu chảy cả tay. Tôi gọi vợ tôi vào xem thử, vợ tôi liền phéc tóc tôi ra thì thấy có một mẻ bom sáng choé đang chốc đứng trên đầu tôi, rứa mà tôi chẳng nghe đau đớn chi cả. Vợ tôi lấy cái kìm rút mẻ bom ra, lau sạch máu, cho vào một ít bột pê-nê-xi-lin vào và băng lại. Tôi đi tắm để ngày mai tiếp tục đi gặt.
Hữu Chư.