Tối hôm đó anh em dân quân cùng với bộ đội đang đào công sự, còn tôi bận con mọn nên không tham gia được. Tôi cho con tôi xuống hầm chữ A và ru nó ngủ, thấy con đã ngủ yên, tôi liền lẻn ra khỏi hầm, xách ấm nước chè bới ra trận địa cho anh em uống đỡ khát. Trên đường đi, pháo sáng trên trời từng đụn soi rõ các ngỏ ngách của hầm đào còn máy bay phản lực của Mĩ thì nhào lộn, gầm rít rãi bom lung tung, nổ đinh tai điếc óc.
Tôi luồn qua bom đạn mang nước đến trận địa cho anh em. Đợi cho đợt oanh tạc của máy bay Mĩ tạm dừng, tôi vội chạy về hầm để xem đứa con có giật mình thức giấc không?
Trời tối, tôi xuống hầm , hai tay quờ quạng, tôi sửng sốt: “Mô mà giống hai đứa dữ ri, con ai mới gữi vô đây mà không nói”. Tôi sờ sờ, răng mà chừ con tôi có vẻ đang sốt cao lắm! Khi chiều hắn còn đang ăn, đang bú, chơi nhảy bình thường, giò đọt nhiên sốt cao rứa? Tôi hoảng quá liền lấy hòm quẹt bật lửa lên xem, thấy mờ mờ hai đúa con nít nằm cạnh nhau. Tôi soi đèn sát lại dòm cho rõ, giật chắc, té ra không phải con nhà ai gữi mà một đực bom lùi rớt xuống mà không nổ, mần thức răng lạo chui vô hầm nằm với con tôi, rứa mới hoảng chớ. Tôi vội bồng con đang ngủ chạy qua mấy hầm bên cạnh nhờ mấy chú công binh lấy dây buộc vào kéo lạo lên khỏi hầm. Nhìn con tôi vẫn đang say giấc, nó chẳng hề giật mình thức giấc vì chắc có lẻ đã quen! Dân Vĩnh Hoàng là phải gan giống rứa! Cuộc chiến đấu còn lâu dài mà!
Hữu Chư