SẮN VĨNH HOÀNG

Gặp một bà cụ đang phơi sắn, tôi hỏi:

– Sắn Vĩnh Hoàng cụ to không mệ?

Bà cụ móm mém đang nhai trầu nhoẻn miệng cười, lùa hết cả đường nhăn trên mặt về hai khóe mắt:

– Cũng khá eng ạ. Eng coi, có một cái tút sắn lọi mà tui xắt phơi được chừng ni đây nì! – Bà cụ vừa nói vừa tay chỉ cả một cươi sắn.

– Mệ nói thiệt hay đùa rứa? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Bảy tám mươi tuổi như tui, ai lại đi đùa với eng. Hôm qua, trời nắng to, ông nhà tui đi cày về, ông ra bới ít sắn vô tui xắt. Uống xong một đọi nước chè đứng đụa, ông vác cuốc và gióng gánh đi.

Ở nhà tui nấu cơm xong, đợi mãi không thấy ông đem sắn về để xắt. Tui nói thằng út ra gọi bọ về. Đến vạt sắn, nó thấy một bụi sắn đang bới nửa chừng nhưng không thấy bọ đâu, liền gọi “Bọ ơi, bọ ơi, về ăn cơm!”. Không nghe tiếng trả lời. Nhìn kỹ, nó thấy một đường hào mới đào từ gốc sắn đi ra và dưới hào có một củ sắn. Nó liền chạy theo đường hào toát cả mồ hôi. Đến nơi, thấy bọ đang hì hục đào cái tút sắn bị lọi. Té ra, củ sắn mò được cái giao thông hào thời chống Pháp bị lấp, thế là đi miết qua tận bên đất Quảng Bình. Hai cha con vất vả lắm mới đào cái tút lên. Riêng cái tút đó mà tiu xắt được bảy nôống đại.

Xem thêm:  Ớt mà tưởng ngà voi

Ghi chép trong “Chuyện trạng Vĩnh Hoàng” của Võ Xuân Trang.

Ủng hộ Trạng Vĩnh Hoàng:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.