Tất cả bài viết của Sand_QT

Tôi sinh ra ở Quảng Trị hiện tại đang sống và làm việc tại TP Đà Nẵng

NGẬM NGÙI

Mạ ơi! Rứa là hết xuân
Con vô Nam lại đi mần Mạ ơi!
Tiễn con nác mắt Mạ rơi
Con nghe trong rọt tơi bời lắm thay
Sang năm con hẹn ngày này
Con về bên Mạ sum vầy đón xuân
Ở nhà Mạ chớ lăn tăn!
Đau ốm thì nói chị ,anh điện vào
Ba lô mang nặng lời chào
Lại thêm mích béng Mạ trao mần quà
Mưu cầu cuộc sốống bôn ba
Nên đành để Mạ tuổi già cô đơn
Đôi dòng nác mắt chập chờn
Sợ Mạ chộ được thêm buồn lại lo
Gởi lời chào Chú chào O
Con đi Mạ nhé hẹn chờ xuân sau!

Thúy Nguyen

SẮN VĨNH HOÀNG

Gặp một bà cụ đang phơi sắn, tôi hỏi:

– Sắn Vĩnh Hoàng cụ to không mệ?

Bà cụ móm mém đang nhai trầu nhoẻn miệng cười, lùa hết cả đường nhăn trên mặt về hai khóe mắt:

– Cũng khá eng ạ. Eng coi, có một cái tút sắn lọi mà tui xắt phơi được chừng ni đây nì! – Bà cụ vừa nói vừa tay chỉ cả một cươi sắn.

– Mệ nói thiệt hay đùa rứa? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Bảy tám mươi tuổi như tui, ai lại đi đùa với eng. Hôm qua, trời nắng to, ông nhà tui đi cày về, ông ra bới ít sắn vô tui xắt. Uống xong một đọi nước chè đứng đụa, ông vác cuốc và gióng gánh đi.

Ở nhà tui nấu cơm xong, đợi mãi không thấy ông đem sắn về để xắt. Tui nói thằng út ra gọi bọ về. Đến vạt sắn, nó thấy một bụi sắn đang bới nửa chừng nhưng không thấy bọ đâu, liền gọi “Bọ ơi, bọ ơi, về ăn cơm!”. Không nghe tiếng trả lời. Nhìn kỹ, nó thấy một đường hào mới đào từ gốc sắn đi ra và dưới hào có một củ sắn. Nó liền chạy theo đường hào toát cả mồ hôi. Đến nơi, thấy bọ đang hì hục đào cái tút sắn bị lọi. Té ra, củ sắn mò được cái giao thông hào thời chống Pháp bị lấp, thế là đi miết qua tận bên đất Quảng Bình. Hai cha con vất vả lắm mới đào cái tút lên. Riêng cái tút đó mà tiu xắt được bảy nôống đại.

Ghi chép trong “Chuyện trạng Vĩnh Hoàng” của Võ Xuân Trang.

THỦY LỢI VÀ CÂY TRỒNG PHÁT TRIỂN CHƯA ĐỒNG BỘ

Giống đậu lạc trước đây nhiều lắm. Nhưng một lần có một chị đưa lạc ra cống thủy nông để rửa. (Cái cống rộng lắm đường kín đến sãi tay chứa chả chơi) Rửa xong chị khoan thai đem lạc về để kịp luộc đãi khách.

Ngay tối hôm đó nước ở đâu tràn về, cả làng bị ngập lụt nặng. Tất cả lúa ướt sạch, lạc nổi lềnh bềnh… Mấy tay thanh niên vội nhảy lên trên từng củ lạc ngồi chèo đi cứu dân.


Ngay hôm sau, dân Vĩnh Hoàng phát đơn kiện là mấy anh cán bộ thủy nông làm an bừa bãi, tháo nước không đúng lúc, mương máng không khơi thông… tạo ra hiện tượng úng lụt thất thường, gây thiệt hại mùa màng tài sản nhà nông. Người ta liền thành lập một đoàn đi điều tra tìm ra nguyên nhân của sự việc. Khi đến chổ cái cống chị nông dân rửa lạc hôm nọ, thì thấy nước ở đó không chảy thoát đi đâu được mf cứ ngày một dâng cao. Họ cho người lặn xuống xem thử thì ra có một củ lạc bị sơ sẩy trong lúc rửa, chui vào làm tác nghẽn cả đường cống gây úng lụt nặng. Từ đó người ta phải bỏ giống lạc ấy đi vì thủy lợi và cây trồng phát triển chưa đồng bộ.

HỮU ĐẠT [Blogger]