Chợ Hồ Xá, cí (cái) chợ gắn bó từ thuở còn thơ đến chừ (giờ), lên 7 tuổi tò mò muốn biết cí chợ nó ra mần răng, năn nỉ mệ nội cho theo cùng.
Ba giờ sáng, gà gáy râm ran, cũng là lúc đoàn người đi chợ cất tiếng gọi nhau rộn đường làng. Người nào người nấy kĩu kịt chè, môn, khoai, dưa gánh ra chợ bán. Nhà cách chợ 8 cây số, đường đất đỏ tối om, gió lùa qua lũy tre hai bên đường vi vút. Đoàn người đi trong lặng lẽ ra chợ, thỉnh thoảng mới có tiếng líu ríu chuyện trò.
Khổ thân con bé, mắt nhắm mắt mở níu lấy áo mệ mò mẫm trên đường. Ra đến đường quan, tức quốc lộ 1a cũng là lúc tờ mờ sáng. Thỉnh thoảng vài chiếc xe tải, xe khách chạy qua, con bé lấy làm sung sướng và tự hào vì nó hơn hẳn bọn trẻ trong xóm. Hôm nay, nó được đi chợ huyện! Cuối cùng cũng đến chợ, ngồi chờ mệ bán hết mấy mớ rau, đùm tiêu khô,… cũng là lúc mặt trời lên. Mệ dắt nó lại hàng ăn uống và mua cho đôi bánh gạo nhưng mệ dặn ” Ăn một cái còn nhớ trừa phần cho em’. Bàn chân bé xíu của con bé gầy nhom ấy theo mệ đi khắp chợ. Cái gì cũng lạ, cũng hấp dẫn… Rồi mệ lúi húi kéo lớp áo ngoài lên, cẩn thận mở khóa kim băng rút ra bọc ni lon tiền được gói cẩn thận, mệ rút mấy tờ hai trăm đồng màu đỏ đưa cho nó cầm, rồi dắt tay nó đến bên lò quay kem. Chao ôi, đó là cái que kem ngon nhất trong đời mà nó từng được ăn, ngọt lịm, thơm phức mùi vani, bùi bùi vị lạc rang đâm mịn, mát lành đến tận xương tủy… nhiều người đứng chen chúc quanh cái lò kem ấy, mút lấy mút để que kem như sợ cái nóng mùa hè tan mất… Nó ước có nhiều tiền chắc phải ăn 10 que, ăn chán rồi phải đem phần về cho lũ em ở nhà nữa…
Nhưng đó chỉ là ước mơ! Ngoài kia mặt trời đã lên lưng chừng bóng, đoàn người đi chợ lại kéo nhau thông thả ra về. Nó về lòng vui vẻ hân hoan vì được ngửi không khí phố xá, có bao nhiêu chuyện để khoe với lũ nhóc ở nhà.
Bây giờ, nhà ở gần chợ chỉ mất mấy phút chạy xe nhưng nỏ mấy khi ra chợ. Sáng nay, tất bật ra chợ sớm, thấy cái tảo tần vất vả, thấy cái nhộn nhịp cảnh bán buôn và nghe vọng về cả thời tuổi nhỏ.
Nhung Nguyễn