Lưu trữ cho từ khóa: di ban san

Ớt mà tưởng ngà voi

Trong làng có tin đồn đại râm ran là có bầy voi trên rừng về phá phách làm cho nhiều người phải lo sợ. Tôi cũng lo cho vườn ớt của mình, từ lúc cha sinh mạ đẻ đến giờ, bữa ni tôi mới làm hàng xuất khẩu đây.

ot
Giống ớt mà tôi kiếm được từ nước úc Đại Lợi kia khó khăn lắm mới đem được về đây để làm hàng xuất khẩu. Năm nay cũng thuận trời, ớt của tôi phát triển khá tốt chắc sẽ được một vụ bội thu. Khi nghe tin đồn tôi rất lo lắng ngày đêm canh giữ không lơi.

Một buổi sáng tôi vác cái cuốc 5 răng từ trong nhà ra đến vườn ớt. Đứng ở đầu xa nhìn về phía vườn ớt thấy cả vườn  cây xao động, những cặp ngà voi cứ chổng chổng lên, ngó đã rợn người. Tôi nghĩ voi ở dâu mà lắm thế? Đây có cả đàn chớ không phải một vài con mô. Tôi định xông vào đuổi nhưng nghĩ lại thật là nguy hiểm  vì chỉ có tôi với cái cuốc 5 răng thì làm gì được nó. Nghĩ vậy tôi liền vòng ra phía sau dùng mõ, bất ngờ đuổi cho nó chạy. Đến phía sau tôi   thấy vườn ớt bốn bề im lặng. Tôi tiến lại gần thì chẳng thấy bóng dáng một con voi nào, mới tức thì đây mà cả đàn voi biến đi đâu nhanh thế? Hay là voi ma?

Đột nhiên một trận gió xô tới, những quả ớt cứ chổng chổng lên, khi đó tôi mới nhận ra: à đây không phải là ngà voi mà là quả ớt. Quả ớt to làm tôi nhận nhầm ớt là ngà voi  mới hoảng chớ.

Tôi vác cuốc ra về, trong bụng mừng thầm nhưng vẫn chưa hết hồi hộp.

     Hữu Chư.

Đi bán sắn bị kiểm lâm bắt

Trời thì chưa sáng nhưng chợ huyện lại xa nên ông bà nhà tôi phải đẩy một xe sắn đi chợ huyện sớm. Lên đến dốc 6 độ tôi thấy có ánh đèn le lói, liền giục bà nhà tôi đẩy nhanh lên cho kịp buổi chợ. Đột nhiên một chú kiểm lâm đứng ra giữa đường, ách chúng tôi lại rồi bắt tôi vào cơ quan. Tôi hỏi lí do, chú kiểm lâm bảo:

– Bác vào cơ quan rồi sẽ biết!

ban-san-bi-kiem-lam-bat

Tôi ngớ người ra, chẳng hiểu đầu đuôi sự việc ra sao, bị lập biên bản liền. Tôi tức quá mới hỏi: Tôi có tội chi mà mấy chú bắt tôi lập biên bản?

– Bác đã vi phạm Lâm luật của nhà nước, khai thác gỗ nhà nước lại đêm hôm lén lút đem đi tiêu thụ.

Tôi kêu lên: Trời ơi mấy chú vu oan cho tôi rồi, không tin thì mấy chú ra ngoài xe mà xem.

Họ ra đến xe, lật lên  thì toàn là sắn chẳng thấy gỗ đâu cả.

Tôi nói: Rứa thì có oan không?

Sự vệc đã rõ ràng họ mới xin lỗi tôi: Sắn của bác củ nào củ nấy cứ sườn sượt ra như rứa chẳng khác chi gỗ bạch đàn, thử hỏi ai mà không nhầm chứ. Việc lỡ ra rồi, chúng tôi xin lỗi bác, mời hai bác lên đường kẻo trưa. Chúng tôi đẩy xe sắn đi trong lòng vẫn chưa hết bực bội.

Hữu Chư.