Xin hãy đưa nhau về thăm Quảng Trị
Dẫu quê nghèo mà thấm đậm tình thương
Xa xót câu hò khảm bờ Ái tử
Kết tình cốt nhục nối nhịp Hiền Lương
Trầm tích thiên di dấu chân Chúa Nguyễn
Thơm giọt mồ hôi Cửa Việt Cửa Tùng
Nam tiến hùng anh ngời trang sử lịch
Để con cháu mình phiêu bạt ung dung
Máu nhuộm bao đời xanh dòng Thạch Hãn
Cây cỏ non tươi rợp bóng Cổ Thành
Ấp ủ mây trời hồn thiêng Mai Lĩnh
Về thăm – em ơi! Ngoảnh mặt sao đành
Nguồn cội đây nơi càn khôn hội tụ
Gio Linh Triệu Phong nhuần nhã thanh tao
Ngọt ngào dòng sữa Vĩnh Linh Cam Lộ
Cát trắng Hải Lăng nhức nhối thuở nào
Bến Hải địa đầu lành vết thương đau
Sông Nhùng con nước soi bóng xanh màu
Ô Khê Ô Giang hợp nguồn Vĩnh Định
Đượm tình bi sử Bến Cộ Ô Lâu
Các Anh Về * nuối tiếc Hoàng Thi Thơ
Lời Người Ra Đi **bịn rịn Trần Hoàn
Chế Lan Viên thơm ngát bùn lý lịch***
Tre hóp Quê mình trồng giữa thơ văn
Xuân này nguyện sẽ về thăm chốn cũ
Cầm mùi rạ rơm bếp nướng sắn khoai
Tước sợi khói chiều tìm hương sót lại
Thương Quảng Trị mình rét cắn bầm tay