Bữa chống càn, trong lúc quân Pháp chưa vô đến thì một chiếc bà già đã mò đến để thám thính, lạo sà xuống thấp để nhòm cho rõ. Lạo cứ vèng qua vèng lại kêu rè rè trên ngọn mít, tôi đang gài lại mấy cái hầm chông. Tôi thấy hắn làm rứa, ghét máu quá liền chạy vô trong nhà giật cái câu liêm nhảy lên đông nhà chực hắn bay qua là ngoắc lấy cổ. Lạo tưởng không ai làm gì được lạo nên lạo càng sà xuống thấp. Một thằng Tây ngồi trên nhoài cổ ra để dòm ngó. Thuận tay tôi đưa cái câu liêm lên ngoắc lấy cổ.
Lạo hoảng quá giật hút cái đầu lại, tức thì một trái lựu đạn rớt xuống tôi lấy cẳng hất ra, rơi xuống đống rơm, mấy mạ con đàn gà ham bới móc tìm kiếm thì lựu đạn nổ, mạ con gà bay toé loẹ cả lên.
Bữa sau tôi đi làm cỏ bên Đôộng Hàn, lạo lại bay ra kiểm tra chỗ hôm qua. Lạo vèng qua vèng lại cố phát hiện ra tôi nhưng chẳng thấy ai làm gì đến lạo. Lạo chẳng biết tôi đang làm cỏ bên Động Hàn ni mô. Lạo mới bay vọt qua bàu Thuỷ ứ, mới ngóc đầu lên thì đụng phải tôi.
Sẵn cái cào cỏ trong tay tôi mí móc lấy kẹng. Lạo bị thất thế lật kẹng qua một bên kêu rè rè, kẹng lại cào vô đống cát, lạo cố kéo lên, tôi thì cố trì lại, một chặp mỏi tay qua tôi mới thả tay.
Loạ mất thăng bằng kẹng lại úc mạnh vô cát lạo bay ngược qua bên làng. Cát nặng quá lạo cứ lắc lắc như trời có mưa làm cho mấy đứa con nít bên làng reo lên: “Ô! Trời có mưa cát,Trời có mưa cát.”
Hữu Chư.