Không biết từ đời nào để lại cho nhà tôi cây ớt. Năm mô mùa nấy cây vẫn ra hoa kết quả trĩu cành. Cả làng ăn không hết, hái quả phải bắc thang 12 nấc mới hái được.
Chim chốc trên rừng kéo nhau về từng đàn, từng lũ. Chúng ăn no rồi ngủ lại trên cây. Phân chim thải ra từng đống nên khi làm dưa đỏ tôi chỉ việc lấy phân chim để làm, cho nên dưa đỏ của tôi rất đặc biệt. Lũ quạ thích lắm hay đến ăn trộm chui vào quả dưa làm tôi bắt bọp mỏi cả tay.
Một hôm, có mấy ông thầy từ bên Tàu đi ngang qua nhà, mấy ông thấy cây ớt lạ của tôi, ngữa cổ lên nhìn đến sái cổ mà không biết. Các ông vào nhà rồi cứ ậm ự, đe đe, trỏ trỏ, không biết chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn mấy ông thấy ông mô ông nấy cổ cứ nghênh ra, tôi chắc là mấy ông bị sái cổ rồi. Tôi mới gọi vợ tôi làm cơm đãi khách và dặn món nước chấm phải cho nhiều ớt tươi.
Vợ tôi lĩnh ý, liền bỏ ớt vào cối giã, mới giã được mấy chày lốc cốc thì ở trong này mấy ông đã ho hen sặc sụa, nước mắt mước mũi chảy ra túa lúa, rồi một trận hắt xì túi bụi không sao ngừng được. Một lúc sau tôi mới nói với vợ: “Thôi, thôi, mụ đừng có đâm xót nữa, mấy chú mấy bác đây chịu không nổi cả rồi”. Vợ tôi ngừng hẵn, một lúc lâu sau mấy ông khách mặt mày mới tươi tỉnh lại. Tỏ vẻ vui mừng, họ bảo “hết sái cổ rồi, tài thiệt, tài thiệt”, rồi chuyện trò rối rít không thôi.
Thế rồi trời cũng luồng gió bẻ măng, trận bão năm đó cây ớt trĩu quả đổ kềnh ra, tôi kêu thợ Nam Hà về cưa xẻ cả tháng liền mà chưa xong.
Đoạn gốc cưa được hai cặp săng ấm, còn lại làm được 3 xác nhà Rường. Cành ngọn đổ xuống la liệt nhiều vô kể. Bên kiểm lâm không rõ tình hình kéo đến đòi lập biên bản, nói cha con tôi vi phạm Lâm luật khai thác gỗ trái phép.
Tôi nói “Nhà tôi chẳng vi phạm Lâm luật gì cả, mấy chú nhòm cho rõ, đây là cây ớt của nhà tôi thì chúng tôi có quyền cưa xẻ, không tin mấy chú cứ kiểm tra”. Rứa là họ xông vô kiểm tra, mới ngồi xuống để xem xét thì nước mắt, nước mũi trào ra, ho hen rồi hắt xì túi bụi, không sao ngừng lại được. Khi đó họ mới chịu dang ra rồi xin lỗi cả nhà tôi, đi về không tính đến chuyện lập biên bản nữa chớ.
Trần Hữu Chư