Anh đưa em về quê mẹ Vĩnh Linh
Cầu Hiền Lương nối đôi bờ Bến Hải
Làng anh kia Cổ Trai, Tân Trại…
Đất ba zan roi rói một màu.
Đã qua rồi những năm tháng thương đau
Vết thương liền da, hố bom liền sẹo
Đường nhựa dọc ngang tỏa đi muôn nẻo
Những vườn tiêu râm mát cả bốn mùa.
Đã bao giờ em đến Cửa Tùng chưa
Bãi biển này xưa kia một thời vang bóng
Những con thuyền ra khơi vào lộng
Ta bên nhau trong sóng sánh trăng vàng.
Anh đưa em về thăm lại những mảnh làng
Từ Vĩnh Giang ngược lên Vĩnh Thủy…
Đâu đâu cũng rạng danh thời đánh Mỹ
Trang sử hào hùng một thuở vẫn còn đây.
Đất Vĩnh Linh nghĩa nặng tình dày
Bóng người thân – nhớ nghe em tìm lại
Dẫu thời gian đã vô cùng xa ngái
Có còn không chỉ một dấu chân người?
Có còn không chỉ một giọt máu rơi
Một kỷ vật xưa, một người đồng đội
Em hãy sống lại một thời sôi nổi
Với người yêu thương – em nhé đất này!
Đêm làng Tùng ăn bánh sắn em cay
Uống nước chè xanh chát em…quẹo miệng
Nghe giọng hò khoan một miền quê kiểng
Để Vĩnh Linh này em nhớ mãi không quên!
Nguyễn Ngọc Chiến