Hương quê

 

Anh về… tìm lại hương quê,
Tìm trong ký ức lời thề ngày xưa.
Mình- ta cùng cắn miếng Dưa,
Trao lời ước nguyện buổi trưa vắng người.

Độông Dưa… anh với em thôi,
Đứa thì đôi tám… đứa thời mười ba.
Phút giây …thuở bé nhạt nhòa,
Trôi vào dĩ vãng…. ai mà nhớ ai?

Em ngây thơ… dáng trang đài,
Anh thì nghịch ngợm… chẳng ai sánh bằng.
Tình là gì? Khỏi băn khoăn!
Ngây thơ trong trẻo … ăn nằm với nhau…
?️ 
Dưa hồng… mặt mũi đỏ au,
Dấu trong e thẹn… trao nhau nụ cười.
Ánh mắt… đã nói thay lời,
Tình yêu? Ờ há!… Ai người biết yêu?

Sáng qua… trưa lại… tối chiều,
Tình yêu chưa hiểu… chỉ liều nhớ nhau.
Thời gian… Dưa thắm thêm màu,
Tình thì phai nhạt… biết đâu! Nhớ gì?
?
Ngày vui anh tiễn em đi…
Ngây ngô không hiểu… xuân thì đợi em!
Em đi… giã biệt người quen,
Về cùng kẻ lạ… chung đèn chung chăn…

Đời anh… vất vã khó khăn,
Em thì nhung lụa… ăn nằm .. Lạ? Quen? 
Độông Dưa… không được thắp đèn,
Sao mà … đỏ rực… em còn … Nhớ không ?

 

Dưa Vĩnh Tú

Ủng hộ Trạng Vĩnh Hoàng:
Xem thêm:  Mùa phá lạc trên cánh đồng Quảng Trị quê tôi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.