Thơ của Mạ

thu-ma-gui-quang-tri-trangvinhhoan-com

Bựa tê mạ gởi cho con;
Mấy loong ớt bột, tiền bòn bán rau,
Dà miềng đã bán hết trâu,
Lo thêm xe cộ xăng dầu cho em,
Vô ra lui tới tốn tiền,
Hồ sơ răng cứ rút liền là răng ?

Côi tê mấy bác lăng xăng
O mi lên xuống hỏi thăm, cả ngày.
Ui chao lúc trước dệ ngay,
Bựa ni răng cứ loay quay đi về !
Nghe xong bơ mệt lắm tê,
Hồ sơ nộp rút chơ về trường mô ?

Em con hắn dại vì khờ,
Lúc tê hắn cứ ước mơ ngân hàng,
Bựa qua hắn nói ngàng ngang,
Hồ sơ đem nộp Hồng Bàng là răng ?

Ui chao thời buổi khó khăn,
Đi lui đi tới tốn trăm thứ tề.
Học xong ở lại e về,
Con coi mà tính, ở quê miềng tề,
Thôn miềng mấy đứa a thê,
Học xong ở nể rủ rê nuôi gà!

Bụng lo lắm khung nói ra,
Cha bây cực khổ xác tra cả đời,
Mừn răng cũng gắng con ơi,
Hoọc thì cứ hoọc dờ trời mai tê !
Được khôông cũng có kì nghề,
E đem khoa hoọc mà về nuôi heo ?

Dà miềng lúc mô cũng nghèo,
Muốn con hay chữ cho theo hoọc hành !
Xôn xao thôn xóm lựa ngành,
Vì chi khung được mì đành bỏ ngang.
Thương con nác mắt hai hàng,
Cha mi chộ được càm ràm cả ngay :
“Thương con phải gắng kì tay,
Kì chưn phải mạnh mà cày cuốc chơ ! “

Gởi con mấy chữ trung thơ,
Cha mạ ít hoọc trôông chờ mấy con!
Công lao biển rộng non mòn,
Mạ cha khung kể sợ con dụt lòng
Quê dà tát rọt ngoóng trôông
Các con thành đạt ước mong trở về!

ST Trương Thúc

Hoài Niệm

hoai-niem-ve-canh-dong-trang-vinh-hoang

Ngày xưa theo mạ ra đồng
Ló vàng bát ngát trải mênh mông
Cẹng cò trong nắng vờn đôi kéng
Diều vút trời cao liệng từng không

Cỏ non xeng mượt ở côi đồi
Con theo bè bạn mãi rong chơi
Một trấy bóng tròn treng chắc đá
Mãi mê đến tận lúc túi trời

Hồi nớ vô tư tuổi hồn nhiên
Nào mô đã biết những ưu phiền
Những buổi chự trâu và cắt cỏ
Bui kể chắc nghe chuyện thần tiên

Ôi tuổi thơ răng quá diệu kỳ
Quãng đời tươi đẹp đã từng đi
Quê hương yêu dấu ngàn nổi nhớ
Để khi xa ngái vẫn ước gì…

ST Lê Quang

RỈ RỎ

loi-thi-tham-cua-ma

Eng lặng nghe! lời thì thầm của Mạ
Tra trôốc rồi răng chưa vợ hả con?
Ngày trôi qua Mạ trôông mõi trôông mòn
Từng nớ tuổi còn sắc son chi nữa?

Cở tuổi bây hắn con bầy con lứa
Tay đèo bồng xây nhà rộng cựa cao
Tậu trâu to che cổng kính tường rào
Tiếng con nít lao xao dư cấy chợ.

Bây coi tề thằng cu bên xóm nớ
Tý tuổi đầu mà đã vợ đã con
Bằng trang lứa chúng nó đã vuông tròn
Răng mà hẹn… Chờ con phây bựa nữa!

Nì, Mạ nở. Duyên thì, thì có lứa
Phải mô ưng là đút lửa thổi cơm
Câu ca xưa lửa lâu ngày bén rơm
Ni nỏ giống, cá nơm ngoài bể rộng

Ưng gái làng thì đi Sài Gòn sống
Gái làng bên trai họ tống con ra
Ưng gái xa răng tha thiết mặn mà
Mần răng được. mà Mạ Ba cứ mắng

Gái lớn tuổi họ kêu con bằng Hắn
Gái đồng giao thì chắc chắn theo dôông
Gái chưa lớn thì lại sợ vô đồn
Mần răng đặng, tình thôn làng nghĩa xóm

Thôi thì ri, cho đuôi đầu vẹn trọn
Bây chọn rồi Mạ ngõ ngọn đầu đuôi
Chơ bây coi, để mắm sẽ lắm ruồi
Đâm ế ẩm. Ngược xuôi mô nỏ chộ

Dòm coi tề, con người ta ấm tổ
Tiếng trẻ con khóoc đòi thổ đòi cưng
Phải như đây ở vô phúc vô chừng
Bắt Mạ đợi bây ưng giờ mô nữa

Mạ bây chừ như ngọn đèn trước cựa
Chỉ trôông răng bây trọn lứa nên đôi
Có cháu bồồng ru kẻo kẹt à ôi
Là thỏa dạ muộn phiền thôi … cũng hết

Lời tỉ tê thay muôn ngàn câu kết
Mà Eng nghe thấm hết những buồn bui
Cúi mặt xuống che giọt đắng ngậm ngùi
Âu cũng lẽ, hên – xui rồi đắng mặn.

 

Thơ: Trần Xuân