CÂU

di-cau-ca

Chặt cơn hóp, mần cần câu cá
Thổi bếp lả eng uốn cần cong.
Côi hóp xeng, đưới ngọn lả hồng
Hơ rồi , tẩm nác bỏ công cả ngày !

Mưa bay bay, áo tơi eng mược,
Vác cần câu lẹ bước ra rào
Bợc côi chỗ thấp chỗ cao
Biết răng mà lựa nơi nao cá diều ?

Ngồi thong thả đăm chiêu suy tính,
Phận trai nghèo việc lính vừa xong.
Về dà rồi cứ long đong,
Làng miềng cùn cấy gióng lòng vô Nam!
Cả dà miềng eng tam đi hết,
Miềng đi luôn mạ yếu ai lo?
Làng côi còn có một o
Thiệt tình o nói: – Eng chờ tui đi !

Cách răng chờ mãi lâu ni
O còn một chắc lại vì mạ tra.
Nghị bụng hai mạ chung dà,
Có hôm, có sớm, hai ta yên lòng!
Cuộc đời rồi cứ rứa long đong,
Khôông lậy chồng bợi o thương mạ.
Eng đành chịu rứa đến tra,
Mấy năm chờ đợi, xuân qua mươi lần!

Dòm xuống rào phao bần dúc dích,
E cùn cá hắn xích lại gần?
Phao trìm phao nổi mấy lần
Nửa ưng giựt ngoảy, nửa chần chừ thôi!

Rứa bơ rồi sẩy luôn cùn cá,
Ngồi thở ra ngậm nghị chuyện đời
Biết răng hạnh phúc lứa đôi,
Thả câu trữa vời biết có biết khôông?

 

Thơ Trương Thúc

Tình Quê

tinh-que-trang-vinh-hoang

Chiều ni gió lạnh phương xa.
Ai về Quảng Trị cho ta nhắn giùm.
Xa làng có nhớ mẹ không?
Mà sao ruột thắt nhói lòng tim con.
Người đi trăm núi ngàn non.
Giọng hò đất mẹ vẫn còn trong tim.
Chiều tà sắc tím hoa sim.
Nhớ về Quảng Trị lặng im nỗi lòng.
Nhớ quê hương,nhớ cánh đồng.
Tiếng ru còn vọng,ấm nồng ngày xưa.
“Mạ đi mần rọong chiều mưa.
Răng trời túi lắm mà chưa chộ về”.
Thương chi con trắm,con trê.
Bát canh còn ấm,tình quê ngọt hoài

TG: Nguyễn Thuận

Răng rựa Eng

rang-rua-eng-trang-vinh-hoang

Lâu hung rồi cù phải khung eng
Răng biệt xứ lộ mô mu miền miến
Mần chi mô đói queo hi nên chuyện
Mạ cheng veng hấn cù điện khung bây.

Lâu hung rồi cọ phải khôông eng
Nghe họ trạo eng vất nương đi mần biển
Nác mênh môông mà eng khung biết lội
Mạ quay cuồng ăn ngủ chi mô.

Lâu hung rồi chơ phẩy chi eng
Cơn mít eng lôông trước cươi
Trúc ngã,
lọi ngang qua mấy mùa bạo lụt
Rứa mà chừ côi đọt trấy cũng sây.

Lâu hung rồi chơ chi nữa eng
Răng eng khung về một lần chò thoả
Út trôông eng, Mạ khóoc bù loa
Mồ mả cha miềng chờ eng, cơn cỏ héo
Heo hút xóm Cồn lưa chi trữa sạ mơi.

Chữ: Hồ Ngọc Ái; tranh: Đinh Giao Hữu