Một bà cụ miệng ngậm điếu thuốc lá vấn kèn lá chuối lúi húi nhổ sắn. Một chiến sĩ pháo phòng không hành quân qua nương sắn chào cụ, thuận miệng hỏi:
“Mệ ơi sắn to củ không mệ”.
“Thiệt quá khổ mấy eng ạ”.
Bà cụ đứng lên, tay chống quốc, tay đấm lưng, giọng thật thà:
“Các eng coi, tra nậy dư tui mà hể dổ lên được cộ mô là phải chặt lá ngụy trang cộ nớ.
Phải che đậy lại chớ để phơi ra giữa trạng mấy thằng máy bay trinh sát của Mỹ hắn dòm ngó lại nhầm tên lửa của các eng phục bắn “bê năm hai” của hắn, tụi hắn kêu bom tọa độ tới dội xuống nương tui thì tan nát hết!”
“Sắn của mệ củ to mà sương như rứa thì nấu biết khi mô mà chín”?
“Các eng khỏi lo, sắn của tui nỏ cần nấu náng chi cả, cứ cắt khúc rồi giắt vô lưng quần, khi mô hút tàn điếu thuốc là chính nứt tòe loe!”