Tui nhớ một lần đi Bàu Sậm chặt củi, nhặt được quả bom bi ổi. Tui thì mừng như tìm được vàng. Mạ tui với mấy ông cậu thì lo sợ chết khiếp.
Rứa là bựa nớ, lâu lắm rồi từ khi e tui mới 5 hay 6 tuổi chi đó. Tui mới được nhà cho đi theo lên côi Cồn chặt củi. Hồi nớ nhà ông ngoại tui có nuôi một bầy trâu e gần chục con. Rứa là buổi sáng nớ nhà tui dậy thiệt sớm, cơm đùm gạo bới, nước non đầy đủ. Hai con trâu kéo thì đã cho ăn no từ lúc hai ba giờ sáng chi đó rồi. Chỉ có người nậy mới thức dậy đem cỏ cho trâu ăn được chớ nhỏ như tui đây ngủ như chết tê có biết chi mô. Mà cho trâu ăn cũng phải biết cách chứ không là hư hết việc. Con mô kéo xe là phải cho ăn riêng, để phần cỏ ngon bồi dưỡng. Còn mấy eng mà không kéo cò chi là cho ăn riêng, thậm chí là không cho ăn nữa.
Khi mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ. Liềm rạ, lạt lẹo, đòn xóc, găm, đồ ăn thức uống chi đã bỏ lên xe hết rồi là cải hai con trâu đực kéo vô hai chiếc xe đi thẳng một mạch từ sớm tinh mơ cho tới khi bóng người khoảng chục thước mới tới Cồn.
Tới nơi rồi chưa phải làm liền mô mà phải biết tìm “chọ”. Tìm chỗ mô có củi thiệt nhiều, tốt mà dễ chặt đã mới dừng lại. Đặt chọ xong là mỗi người một việc cứ rứa mà làm. Người thì chặt, người thì bó, người thì sương, người thì chự trâu,… Rứa là tui nhỏ nhất nên mọi người phân cho tui việc khỏe re đó là chự chục con trâu nớ. Mà trâu nhà ông tui được cấy là con mô con nấy đen thui thui, tròn trùng trục như cấy thuyền thúng của Kè Lái mà bỏ côi chàn bếp lâu ngày. Con mô con nấy láng lườm đi.
Công việc của tui cũng thiệt chi là nhẹ nhàng. Trâu thì thả ăn trửa động a, mình thì bắt cào cào, chấu chấu rứa chơi thôi. Rứa là đang đòi dọi con chấu chấu cồ thiệt to đến bụi cây xeng thì không chộ con chấu chấu mô nữa cả. Đang loay hoay tìm thì đột nhiên ngó chộ thấy một trấy chi tròn tròn bằng quả bưởi choai choai thiệt là đẹp nằm đới côộc cơn cây xeng. Ngó queng ngó quích không chộ ai hết để mà hỏi coi thử trấy chi đây. Rứa là ngắm nghía một chặp rồi đặt lên để xuống ngó ưng ý lắm rồi mới đem về chọ để.
Đem về chọ để được một chặp thì mạ tui với mấy cậu mới sương củi về ngó chộ rứa là hỏi: Mi lặt trấy ni ở mô ri Tèo? Tui mới nói “con lặt ở đới côộc cơn cây xeng á”. Ông cậu tui nóng tính mới hỏi tiếp “Rứa cháu có biết trấy chi đây không?” Tui nghĩ thầm trong bụng “trấy chi ai mà biết”. Tui chưa kịp trả lời thì mạ tui nói tiếp “Trấy bom bi đó, mi có ưng chết không?” Lúc nớ rứa là tui ngó chộ mặt mụi mạ tui với mấy cậu tái xeng đi mà tui thì có sợ chi mô, đã nổ mô mà chết, đang còn sống nhăn răng ra đây phải à.
Mà khen cho thằng Mỹ hắn làm quả bom bi ổi chi cũng đã đẹp. Quả tròn to như đực trôốc cúi, bên ngoài có một lớp vỏ bằng gang thép, xung quanh có mấy sợi dây đai nữa. Quả mà tui nhặt được đã bị bong mất lớp vỏ bên ngoài rồi nên để lộ ra e có hàng trăm viên bi nhỏ như viên bi trong may- ơ xe đạp. Ngó vô bắt mắt lắm, e mấy eng mấy ả chộ cũng ưng nữa đã.
May răng mà quả bom nớ bị xịt rồi, hắn không nổ, chứ e nổ thì chừ tiêu rồi có mô mà ngồi đây nữa. Rứa là mấy người trong nhà tui bựa nớ được một phen chết khiếp với quả bom bi ổi của tui.
Sưu tầm