Tôi đang chăm sóc mảnh vườn và đào thêm mấy cái hố trồng mấy cây tiêu, giống mới lấy từ bên Tàu về. Giờ giải lao tôi ngồi uống nước chè, bà nhà tôi bưng ra một rá môn luộc, hơi còn bốc lên nghi ngút.
Ông Trần Hữu Chư – người lưu giữ nét đẹp văn hóa Trạng Vĩnh Hoàng
Tôi ngồi vào cầm lên một củ, tay nắn nắn nghe cứng lắm. Tôi bảo : “Mụ nấu môn gì mà còn cứng rứa?” Bà nhà tôi đáp: “Môn lựu đạn tê, nỏ mà cứng!”. Tôi cũng chịu thôi, đành cầm củ môn lên bóc vỏ để ăn, chẳng may củ môn nóng quá, tôi tuột tay làm rớt xuống. Ai dè con chó khoang chực dưới chân tôi, bị củ môn rớt trúng, chết tươi. Rứa mà vẫn chưa thôi củ môn bật từ dưới đất văng ra ngoài sân đề luôn 3 con gà chết bẹp và 7 con không gãy cánh thì cũng bị què giò.
Mụ nhà tôi nãy giờ đang bì bập điếu thuốc bọ ở bên hiên nhà thấy vậy liền hốt hoảng chạy ra sân coi thử răng mà gà qué kêu loạn xạ đi rứa. Ra đến nơi, mụ vất vội điếu thuốc bọ đang hút dở ra ngoài nương, lăng xăng chạy lại ai dè không ngó nên diếu thuốc bọ bay trúng 2 cây tiêu làm hắn trúc nhào xuống đó. Hết tôi nhìn mụ rồi mụ lại nhìn tôi, rứa là thiệt hại to rồi. Tôi cũng tiếc của nhưng sợ mụ nhà tôi còn tiếc hơn nên đành lấy lời an ủi: “Không can chi cả mụ ơi! Chừ gà thì cũng chết rồi, tiêu thì cũng đã đổ, mụ đem 3 con gà chết ra làm thịt đi, sẵn có tiêu tươi đây làm gà chắm muối tiêu tươi cũng được. Lâu rồi chưa gặp con cháu, mụ gọi hắn về cả đây làm một bữa cho vui!”. Mụ nhà tôi đỡ xót của, cười hi hi.
Hữu Chư