Đứa con tôi đi bới khoai từ sáng sớm mà chừ tối đên tối dậm mà vẫn chưa thấy về, không biết có bị tai nạn chi không? hay có bị sập đất sập đai mà đè chết người không? Nóng ruột quá, tôi đứng ngồi không yên, liền xách cây đèn chạy đi tìm. Ra đến vườn khoai. Tôi chẳng thấy hắn mô cả chỉ thay hầm hố hắn đào lên tô hô, tôốc hôốc, còn khoai thì hắn chất từng đống ngổn ngang. Tôi mới rọi đèn ra phía Quảng Bình, thấy nơi làng Sen có ngọn đèn lấp ló, tôi liền tìm đên hỏi thăm, dân ở đó họ cho biết con tôi đã bị dân quân bắt vè nhà thôn họ rồi.
Tôi đến nơi thì thấy con tôi đang bị mấy người kiểm lâm thẩm vấn. Tôi hỏi: Hà cớ chi mà mấy chú bắt con tôi một ngày ni rồi mà không cho hắn về ăn cơm ?
-Bác biết không ở đây đã có lệnh cấm tất cả mọi người không được đụng đến bom mình, gây nguy hiểm mà con bác ngang nhiên đào bom lên, rồi sắp lại từng đống, may mà không nổ, giờ không phạt là may lắm rồi đó.
– Các chú nói mới lạ, con tôi hắn đi bới khoai, chứ có phải hắn hoang nghịch gì bom đạn mà máy chú bắt phạt hắn, không tin thì mấy chú hãy đi theo tôi.
Vào đến nơi họ lật từng củ khoai lên rồi bẻ mấu thì mới rõ đây là khoai lang.
– Rứa mà chúng tôi cứ tưởng bom chưa tháo ngòi, ai ngờ mô đây mà có khoai lang, bắt nhầm phải con bác.
– Trước đây chỗ này là một vùng bom đạn nên chẳng có ai trồng trọt gì ở đây, chúng tôi có ngờ mô khoai trong bác mà bò ra thấu đây, có chi mong bác thông cảm.
– Thôi! Thôi! đã lỡ ra rồi, hơn nữa bụng đã đói, mấy chú hãy cho người khiêng một củ về ngoài đó luộc để anh em ăn cho vui.
Hữu Chư.