Lưu trữ cho từ khóa: thơ văn

Răng rựa Eng

rang-rua-eng-trang-vinh-hoang

Lâu hung rồi cù phải khung eng
Răng biệt xứ lộ mô mu miền miến
Mần chi mô đói queo hi nên chuyện
Mạ cheng veng hấn cù điện khung bây.

Lâu hung rồi cọ phải khôông eng
Nghe họ trạo eng vất nương đi mần biển
Nác mênh môông mà eng khung biết lội
Mạ quay cuồng ăn ngủ chi mô.

Lâu hung rồi chơ phẩy chi eng
Cơn mít eng lôông trước cươi
Trúc ngã,
lọi ngang qua mấy mùa bạo lụt
Rứa mà chừ côi đọt trấy cũng sây.

Lâu hung rồi chơ chi nữa eng
Răng eng khung về một lần chò thoả
Út trôông eng, Mạ khóoc bù loa
Mồ mả cha miềng chờ eng, cơn cỏ héo
Heo hút xóm Cồn lưa chi trữa sạ mơi.

Chữ: Hồ Ngọc Ái; tranh: Đinh Giao Hữu

NGẬM NGÙI

Mạ ơi! Rứa là hết xuân
Con vô Nam lại đi mần Mạ ơi!
Tiễn con nác mắt Mạ rơi
Con nghe trong rọt tơi bời lắm thay
Sang năm con hẹn ngày này
Con về bên Mạ sum vầy đón xuân
Ở nhà Mạ chớ lăn tăn!
Đau ốm thì nói chị ,anh điện vào
Ba lô mang nặng lời chào
Lại thêm mích béng Mạ trao mần quà
Mưu cầu cuộc sốống bôn ba
Nên đành để Mạ tuổi già cô đơn
Đôi dòng nác mắt chập chờn
Sợ Mạ chộ được thêm buồn lại lo
Gởi lời chào Chú chào O
Con đi Mạ nhé hẹn chờ xuân sau!

Thúy Nguyen

Quảng Trị Trong Tôi

Quảng Trị nắng gió khô khan
Đi xa mới nhớ, trăm ngàn nhớ thương.

Vĩnh Linh mạn bắc quê hương
Một thời chia cắt, Hiền Lương đôi bờ.
Cửa Tùng đẹp tựa bài thơ
Vĩnh Hoàng chuyện trạng lờ mờ thực hư.
Vịnh Mốc ngày ấy bây chừ
Huyền thoại lòng đất vẫn như thưở nào.
Gio Linh giờ khác làm sao
Cồn Tiên, Dốc Miếu biết bao lẫy lừng.
Cao su xanh tốt như rừng
Hàng rào điện tử đã từng nơi đây.
Đông Hà tỉnh lỵ chốn này
Nhà cao ngói mới từng ngày đổi da.
Đường 9 Xuyên Á đi qua
Lao Bảo, Cửa Việt đâu xa nối liền.
Bên đường, Cam Lộ bình yên,
Tân Lâm xanh ngát đất miền ba- zan.
Trường Sơn, Đường 9 nghĩa trang,
Trên đường xuôi ngược nén nhang ân tình
Cho người anh dũng hy sinh
Giữ yên đất mẹ thanh bình tươi xanh.
Còn đây Chiến thắng Khe Sanh
Tượng đài sừng sững vang danh một thời
Đak-rông huyền thoại tình người
Một dòng xanh thẳm mưa rơi sớm chiều.
Triệu phong quê lúa thân yêu
Câu ca Ái Tử những chiều ngóng con
Thành Cổ xanh mướt cỏ non
Đau thương khói lửa vẫn còn in sâu
Dưới lòng Thạch Hãn nơi đâu
“Bạn tôi nằm đó” thoáng sầu đau thương.
Hải Lăng cát trắng bên đường
Xi-ka, cháo cá, đậm hương quê miềng
La Vang đất mẹ thiêng liêng
Giữa đồi xanh lá, bình yên con về.
Núi rừng biển đảo một quê
Cồn Cỏ huyện mới bốn bề sóng xao.

Khi xa con nhớ biết bao
Đất quê cằn cỗi, gió lào, mưa sa
Tiếng quê trọ trẹ mạ ba
Tau, mi thô lỗ nhưng là anh em
Mô, tê, răng, rứa, hỏi queng
Cấy cươi đầy ló, chủi rèng mẹ đưa
Tuổi thơ cởi lỗ tắm mưa
Cha đi cất vó răng chưa chộ về
Càng dắc càng dớ tái tê
Quảng Trị tui đó, miền trung quê nhà!