Nhà tôi không biết từ lúc nào lại có cây bí mọc ở kẹt chuồng heo, ngọn bò ra tua tủa. Tôi định nhổ đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi, để thế cho hắn mọc cao lên cho mát chuồng heo cũng tốt. Bẵng đi một thời gian tôi không để ý, đến một hôm vào chuồng heo thì không thấy đàn heo đâu nữa, tôi chạy ra sau để tìm thì thấy quả bí nằm ngổn ngang. Tôi bỗng thấy lạ: sao quả bí lại có hai cuống thế này?
Tôi lại gần để xem thì té ra hai cái đuôi con heo trong trái bí thò ra chứ không phải bí có hai cuống. Tôi lại gần cầm đuôi con heo kéo ra, tôi lôi mãi đến méo cả mặt mà vẫn không tài nào kéo heo ra được. Heo chui vào ăn no tròn bụng nên bị mắc kẹt. Tôi liền chạy vào nhà lấy cái rìu bổ củi đem bổ vào một nhát, quả bí toác ra làm đôi, hai con heo hoảng quá mới vọt chạy.
Hôm sau bọn Tây về càn quét, bộ đội ta muốn qua bàu Thuỷ ứ chiếm lĩnh Động Hàn trước. Thuyền bè lúc đó chỉ có ít nên chỉ chở được một số anh em qua trước còn một số chưa qua được còn loay hoay kiếm phương tiện. Thấy vậy tôi nói với anh em lên nhà tôi khiêng mấy nữa quả bí xuống để làm thuyền vượt qua bàu cho kịp. Họ cho một đại đội lên nhà tôi khiêng bí xuống và lập tức vươt qua bàu, bố trí trận địa. Xong việc họ cho một số anh em chèo bí qua trả lại cho tôi. Tôi bảo: “Thôi thôi! mấy chú cứ để bên ấy đợi khi nào chống càn xong đem trả tôi không sao cả.”
Sáng ra bọn Tây kéo đến đông lắm, nào là Tây trắng, Tây đen đứng chật trên bờ mà không sao vượt qua bàu Thuỷ ứ được. Một thằng Tây thấy số bí bộ đội ta trả còn nằm ngổn ngang dưới bến, chúng cho là làm thuyền được liền hô nhau nhảy vào chèo qua bàu. Bộ đội ta chực sẵn, chờ cho bọn Tây bơi ra giữa bàu mới phát hoả. Khi bọn Tây vừa ra giữa bàu thì hoả lực của bộ đội ta dội xối xả xuống đội hình của bọn Tây. bọn Tây bị đánh bất ngờ hốt hoảng lầm cho bí lật úp, đứa thì trúng đạn, đứa thì chết đuối. Bọn Tây thua, rút chạy về vị trí không dám đi càn nữa.
Trần Hữu Chư.