Chuyên mục lưu trữ: Hữu Chư Kể

Bắt bọp, bắt bọp

Bữa ấy trời đổ cơn giông, khí trời mát mẻ ngoài đôộng dưa lại vắng người, lúc này lũ quạ chắc là nhiều lắm, để rủ nhau vào ăn dưa đỏ. Tôi ở nhà nóng ruột quá liền vác cuốc ra đôộng dưa coi thử. Ra đến nơi tôi thấy bốn bề đều vắng lặng, chẳng thấy bóng dáng một con quạ nào. Tôi đang mừng trong bụng là lũ quạ chẳng có phá phách gì.

bat-bop-bat-bop

Tôi đi quanh trạng để xem thì thấy hơi lạ: có một quả dưa mà lá ủ bay đi đâu hết mà nằm chềnh ềnh như con trâu giữa trạng thế này? lại có một lỗ đỏ toéc hoéc ra nữa, rồi lại có cái gì như đuôi con quạ thập thò trong đó? Tôi bò lại gần, quả nhiên có con quạ đã chui vào trong quả dưa.

Tôi lấy tay bít lấy lỗ thủng, bỗng nghe thấy trong quả dưa có tiếng đập loạn xạ. Quả dưa phập phồng như muốn bay lên, tôi kịp đè lại nhưng đã để hở lỗ thủng trên quả dưa ra. Con quạ từ trong quả dưa thấy sơ hở nên định đường chui ra, tôi nhanh tay bắt được và bọp chết rồi quăng ra đó. Tiếp theo là một con nữa rồi hai con, ba con…và cứ tiếp tục. Tôi cứ bắt bọp, bắt bọp đến mỏi cả hai tay.

Tôi tưởng rứa đã hết nên thả tay ra, định thở lấy hơi thì bất thình lình quạ từ trong quả dưa bay ra, làm cho tôi trốc ngã. Mệt quá tôi không buồn đứng dậy mà bắt bọp nữa, ngồi bài xoai dưới đất ngửa mặt lên trời, trong quả dưa quạ bay ra túi, trời, túi đất không biết mấy con mà kể. Ngồi lại sức, tôi mới ngồi đếm quạ chết, được chi cả là: chớn…chớn… con. Số bay ra không biết bao nhiêu mà kể.

Hữu Chư.

Con cá chiếc bầu

Trưa đó nhà tôi có khách, nhưng chưa có món gì để đãi. Tôi liền ra nhà bếp lấy cái rổ, chạy ra bầu xúc tạm ít tép về làm cơm  đãi khách cái đã.

cadiecbau
Tôi nhảy xuống chỗ hang tràu, nước mội trào lên mát rượi Chắc là có nhiều tôm tép ở dưới này. Tôi mới thò rổ xuống thì một đực gì như con trâu bạng vào trong rổ tôi, làm cho tôi đứng không vững nữa. Tôi cố bưng rổ lên thì không tài nào nhấc nổi. Tôi nói: “Côộc chang mô đây mà báo hại tau ri”. Rứa là tôi chỉ việc kéo trì vô trong bợc. Kéo một đoạn lên đến chỗ nước cạn, thì thấy lưng con cá chiếc “thề lê” ra đó, trắng phau phau. Trôốc lạo mắc cứng vào trong rổ không tài nào nhúc nhích được. Tôi chạy lên bờ lấy dây thừng xuống xâu lấy mang rồi kéo thẳng về nhà. Tôi mổ cá ra, dao đụng phải cái gì cứng lắm, tôi tưởng nó đã ăn phải thanh sắt  nên không nạy được. Tôi thò tay  vào mẹng nó túm lôi  ra , thì rõ ràng là hai cái càng tôm chứ không phải sắt thép gì cả. Tôi gác lên giàn bếp để sau này làm cọc nạng. Tôi lại tiếp tục thò tay vào moi ra hàng đống trứng vàng rộm. Trưa đó khách được ăn một bữa trững rán đên ngắc ngư, còn thịt cá chẳng ai đụng tới, tôi phải muối lại để ăn dần. Lưa bộ xương hom tôi đưa đi làm giàn bí.

Hữu Chư.

Ăn môn sáp mà chẳng còn răng

Sau buổi chống càn thắng lợi, anh em dân quân chúng tôi tổ chức một buổi liên hoan với bà con trong làng bằng góp gạo nấu chung ai có gì góp nấy để làm một bữa cho vui.

monsap
Riêng tôi chẳng có gạo nếp, thịt cá để góp mà chỉ góp được mấy củ sáp nạng với làng để ăn cho vui.

Đến buổi soạn ra, mâm mô mâm nấy cũng có vài củ sáp nạng được vớt ra, hơi bốc lên nghi ngút, nhựa sếng lại vàng hươm, nhìn vô ai mà chả thèm.

Mới ngồi vào mâm, mụ ấp Xãng thấy môn sáp nạng thích quá, mụ cầm lên một củ liền cho vào miệng cắm phập một cái, khi lôi ra mụ kêu toáng lên: “Ôi chao ôi! hàm răng của tui mất mô rồi”. Té ra nơi củ môn hàm răng của mụ đã dính chặt vào đó. Mụ nhăn nhó rồi phều phào: “Biết rứa tui có cắm vô môn sáp mô”.

Cả đám quay lại nhìn mụ, ai nấy đều bưng miệng và không thể nhịn được cười. Mọi người rút kinh nghiệm ăn môn phải cẩn thận hơn, không dám  cắm mạnh vào củ môn mà lôi ra nữa vì sợ phải mất răng giống mụ ấp Xãng.

Hữu Chư.