Tất cả bài viết của Phi Hổ

Đang mò cua, bắt ốc tại làng

Đầu tét bom bi

Năm 1968 giặc Mỹ đánh phá ác liệt quá làm cho đồng bào ở giới tuyến lúa ngoài đồng đã chín rộ mà không sao đi gặt được.

bom-bi
Khu đội Vĩnh Linh triệu tập anh em dân quân chúng tôi  lên giao nhiệm vụ đi gặt lúa giúp dân.

Chúng tôi nhận lệnh và chuẩn bị đầy đủ trang bị vũ khí để chống trả máy bay Mỹ. Chúng tôi không có mũ sắt phải dùng mũ rơm.

Trong lúc đang gặt một chiếc V.O-10 thấy chúng tôi, nó liền tín hiệu cho máy bay phản lực ở hạm đội 7 ào đến bu lại từng đàn.

Chúng tôi liền tản ra bám vào công sự bắn trả quyết liệt vào máy bay. Bom đạn, Roóc két từ trên máy bay bắn xuống loạn xạ, chúng định ngăn cản quyết không cho chúng tôi gặt.

Hễ chúng bớt bắn phá là chúng tôi lại tiếp tục gặt, đợt thứ hai rồi thứ ba, thứ tư. Đợt thứ tư tôi vác lúa chạy vô hầm chưa kịp  thì bom bi trên máy bay rải xuống kêu rè rè trên đầu. Một trái rơi trúng người tôi, tôi chỉ kịp nghiêng đầu tét lấy. Kẹng lạo quấn vào tóc và mũ rơm tôi không sao nổ được. Tôi liền túm lấy lôi xuống, tay túm đuôi tháo hạt nổ và thuốc nổ ra. Tôi ngắm ngía một hồi rồi nảy ra ý định đem về làm cái đèn phòng không cũng tiện.

Đến lúc về nhà soạn sửa đi tắm tôi tháo mũ rơm ra, tay vuốt lên đầu thấy máu chảy cả tay. Tôi gọi vợ tôi vào xem  thử, vợ tôi liền phéc tóc tôi ra thì thấy có một mẻ bom sáng choé đang chốc đứng trên đầu tôi, rứa mà tôi chẳng nghe đau đớn chi cả. Vợ tôi lấy cái kìm rút mẻ bom ra, lau sạch máu, cho vào một ít bột pê-nê-xi-lin vào và băng lại. Tôi đi tắm để ngày mai tiếp tục đi gặt.

Hữu Chư.

Đi bán sắn bị kiểm lâm bắt

Trời thì chưa sáng nhưng chợ huyện lại xa nên ông bà nhà tôi phải đẩy một xe sắn đi chợ huyện sớm. Lên đến dốc 6 độ tôi thấy có ánh đèn le lói, liền giục bà nhà tôi đẩy nhanh lên cho kịp buổi chợ. Đột nhiên một chú kiểm lâm đứng ra giữa đường, ách chúng tôi lại rồi bắt tôi vào cơ quan. Tôi hỏi lí do, chú kiểm lâm bảo:

– Bác vào cơ quan rồi sẽ biết!

ban-san-bi-kiem-lam-bat

Tôi ngớ người ra, chẳng hiểu đầu đuôi sự việc ra sao, bị lập biên bản liền. Tôi tức quá mới hỏi: Tôi có tội chi mà mấy chú bắt tôi lập biên bản?

– Bác đã vi phạm Lâm luật của nhà nước, khai thác gỗ nhà nước lại đêm hôm lén lút đem đi tiêu thụ.

Tôi kêu lên: Trời ơi mấy chú vu oan cho tôi rồi, không tin thì mấy chú ra ngoài xe mà xem.

Họ ra đến xe, lật lên  thì toàn là sắn chẳng thấy gỗ đâu cả.

Tôi nói: Rứa thì có oan không?

Sự vệc đã rõ ràng họ mới xin lỗi tôi: Sắn của bác củ nào củ nấy cứ sườn sượt ra như rứa chẳng khác chi gỗ bạch đàn, thử hỏi ai mà không nhầm chứ. Việc lỡ ra rồi, chúng tôi xin lỗi bác, mời hai bác lên đường kẻo trưa. Chúng tôi đẩy xe sắn đi trong lòng vẫn chưa hết bực bội.

Hữu Chư.

Thừa một đứa con

Tối hôm đó anh em dân quân cùng với bộ đội đang đào công sự, còn tôi bận con mọn nên không tham gia được. Tôi cho con tôi xuống hầm chữ A và ru nó ngủ, thấy con đã ngủ yên, tôi liền lẻn ra khỏi hầm, xách ấm nước chè bới ra trận địa cho anh em uống  đỡ khát. Trên đường đi, pháo sáng trên trời  từng đụn soi rõ các ngỏ ngách của hầm đào còn máy bay phản lực của Mĩ  thì nhào lộn, gầm rít rãi bom lung tung, nổ đinh tai điếc óc.

thua-mot-dua-con
Tôi luồn qua bom đạn mang nước đến trận địa cho anh em. Đợi cho đợt oanh tạc của máy bay Mĩ tạm dừng, tôi vội chạy về hầm  để xem  đứa con có giật mình thức giấc không?

Trời tối, tôi xuống hầm , hai tay quờ quạng, tôi sửng sốt: “Mô mà giống hai đứa dữ ri, con ai mới gữi vô đây mà không nói”. Tôi sờ sờ, răng mà chừ con tôi có vẻ đang sốt cao lắm! Khi chiều hắn còn đang ăn, đang bú, chơi nhảy bình thường, giò đọt nhiên sốt  cao rứa? Tôi hoảng quá liền lấy hòm quẹt bật lửa lên xem, thấy mờ mờ hai đúa con nít nằm cạnh nhau. Tôi soi đèn sát lại dòm cho rõ, giật chắc, té ra không phải con nhà ai gữi mà một đực bom lùi rớt xuống mà không nổ, mần thức răng lạo chui vô hầm nằm với con tôi, rứa mới hoảng chớ. Tôi vội bồng con đang ngủ chạy qua mấy hầm bên cạnh nhờ mấy chú công binh lấy dây buộc vào kéo lạo lên khỏi hầm. Nhìn con tôi vẫn đang say giấc, nó chẳng hề giật  mình  thức giấc vì chắc có lẻ đã quen! Dân Vĩnh Hoàng là phải gan giống rứa! Cuộc chiến đấu còn lâu dài mà!

Hữu Chư

Click để xem bản gốc

Túi hôm nớ mấy eng tam dân quân cùng với bộ đội đang đào công sự, còn tui thì bận con mọn nên không tham gia được. Tui cho con xuống hầm chữ A và ru nó ngủ, thấy con đã ngủ yên, tui liền lẻn ra khỏi đực hầm, néng ấm nước chè xeng bới ra trận địa cho eng tam đào hầm uống cho đỡ khát. Trên đường đi, pháo sáng trên trời từng đụn soi rõ các ngỏ ngách của hầm đào như ban ngày, còn mấy đực máy bay phản lực của Mĩ thì nhào tới, nhào lui gầm rít rãi bom lung tung, nổ đinh tai điếc óc.

Tui lòn qua bom đạn mang nước đến trận địa cho eng tam đào hầm xong. Đợi cho đợt oanh tạc của máy bay Mĩ tạm ngưng, tui vội chạy về hầm để xem đứa con có giật mình thức chớc khôông?

Trời tối, tui xuống hầm, hai tay quờ quạng, tôi sửng sốt: “Ui cha ùi, mô mà giống hai đứa dữ ri, con ai mới gửi vô đây mà không nói chi rứa hè”. Tui sờ sờ, răng mà chừ thằng con có vẻ đang sốt cao dữ ri! Khi chiều hắn còn đang ăn, đang bú, chơi nhảy như rứa mà chừ đột nhiên sốt dữ ri hè?

Tui hoảng quá liền lấy đực hòm diêm quẹt lửa lên xem, thấy mờ mờ hai đúa con nít nằm cạnh nhau. Tui soi đèn sát lại dòm cho rõ, giật chắc, té ra không phải con nhà ai gửi mà là một đực bom lùi rớt xuống một bên mà không nổ, mần thức răng lạo chui vô hầm nằm với thằng con, hắn thì cứ tưởng thằng cha năm bên nên ôm chặt mà ngủ, rứa mới hoảng chớ. Tui vội xéc thằng con đang ngủ chạy qua mấy hầm bên cạnh nhờ mấy eng công binh lấy dây buộc vào kéo lạo lên khỏi hầm. Nhìn con tui vẫn đang say giấc, nó chẳng hề giật mình thức giấc vì chắc có lẽ đã quen! Dân Vĩnh Hoàng là phải gan giống như rứa chớ! Cuộc chiến đấu còn lâu dài mà!

( ĐN chỉnh lí)