Tất cả bài viết của Phi Hổ

Đang mò cua, bắt ốc tại làng

Đào địa đạo xuyên lục địa

Khu đội Vĩnh Linh  triệu tập các xã lên báo có thành tích đào địa đạo. Các xã họ tranh nhau báo cáo lên những con số thật là ấn tượng.

dia-dao-xuyen-luc-dia
Đến lượt xã tôi, khu đội mới hỏi: “Tại sao đồng chí không báo cáo? Rứa xã đồng chí không đào được mét địa đạo nào cả hà?”.

Tôi liền thưa : “Đào thì đào nhưng không thể đo được, chỉ biết đào sâu lắm và dài lắm thôi, không biết được mấy thước, mấy tấc hay mấy cây số cả!” .

– Khu đội : “Rứa xã đồng  chí không có ai được học hành để làm mấy phép cộng trừ nhân chia đó cả à?”.

-Tôi : “Mô…mô không phải rứa. Chúng tôi đang đào thì dưới chân có tiếng vọng nghe “thình thình” không biết có cái gì. Chúng tôi đoán chắc là có con sông ngầm chảy qua, thế là chúng tôi tập trung đào bới quyết liệt một lúc thì lạo trôộng ra. à …thì ra không phải là con sông ngầm mà ở bên kia có một toán người, anh nào anh nấy mặt mũi đen sì sì, đầy râu đầy ria”.

Chúng tôi mừng quá reo lên, rồi hai bên ôm chầm lấy nhau nhảy quanh  nhảy quách hò hét toáng lên: Chúng ta đã gặp bạn Cu Ba rồi , được gặp con cháu Phi Đen đây rồi, mừng hết chỗ nói.

Rứa là địa đạo chúng tôi đào đã xuyên lục địa đến gặp bạn Cu Ba bên kia Tây bán cầu, giờ dây chúng tôi biết lấy thước tấc mô mà đo cho xuể…”.

– Khu đội: …Đúng là chuyện lạ bốn phương!

Hữu Chư.

Ớt mà tưởng ngà voi

Trong làng có tin đồn đại râm ran là có bầy voi trên rừng về phá phách làm cho nhiều người phải lo sợ. Tôi cũng lo cho vườn ớt của mình, từ lúc cha sinh mạ đẻ đến giờ, bữa ni tôi mới làm hàng xuất khẩu đây.

ot
Giống ớt mà tôi kiếm được từ nước úc Đại Lợi kia khó khăn lắm mới đem được về đây để làm hàng xuất khẩu. Năm nay cũng thuận trời, ớt của tôi phát triển khá tốt chắc sẽ được một vụ bội thu. Khi nghe tin đồn tôi rất lo lắng ngày đêm canh giữ không lơi.

Một buổi sáng tôi vác cái cuốc 5 răng từ trong nhà ra đến vườn ớt. Đứng ở đầu xa nhìn về phía vườn ớt thấy cả vườn  cây xao động, những cặp ngà voi cứ chổng chổng lên, ngó đã rợn người. Tôi nghĩ voi ở dâu mà lắm thế? Đây có cả đàn chớ không phải một vài con mô. Tôi định xông vào đuổi nhưng nghĩ lại thật là nguy hiểm  vì chỉ có tôi với cái cuốc 5 răng thì làm gì được nó. Nghĩ vậy tôi liền vòng ra phía sau dùng mõ, bất ngờ đuổi cho nó chạy. Đến phía sau tôi   thấy vườn ớt bốn bề im lặng. Tôi tiến lại gần thì chẳng thấy bóng dáng một con voi nào, mới tức thì đây mà cả đàn voi biến đi đâu nhanh thế? Hay là voi ma?

Đột nhiên một trận gió xô tới, những quả ớt cứ chổng chổng lên, khi đó tôi mới nhận ra: à đây không phải là ngà voi mà là quả ớt. Quả ớt to làm tôi nhận nhầm ớt là ngà voi  mới hoảng chớ.

Tôi vác cuốc ra về, trong bụng mừng thầm nhưng vẫn chưa hết hồi hộp.

     Hữu Chư.

Vì khoai mà bị xử oan

Đứa con tôi đi bới khoai từ sáng sớm mà chừ tối đên tối dậm mà vẫn chưa thấy về, không biết có bị tai nạn chi không? hay có bị sập đất sập đai mà đè chết người không? Nóng ruột quá, tôi đứng ngồi không yên, liền xách cây đèn chạy đi tìm. Ra đến vườn khoai. Tôi chẳng thấy hắn mô cả chỉ thay hầm hố hắn đào lên tô hô, tôốc hôốc, còn khoai thì hắn chất từng đống ngổn ngang. Tôi mới rọi đèn ra phía Quảng Bình, thấy nơi làng Sen có ngọn đèn lấp ló, tôi liền tìm đên hỏi thăm, dân ở đó họ cho biết con tôi đã bị dân quân bắt vè nhà thôn họ rồi.

khoai-lang-vinh-hoang
Tôi đến nơi thì thấy con tôi đang bị mấy người kiểm lâm thẩm vấn. Tôi hỏi: Hà cớ chi mà mấy chú bắt con tôi một ngày ni rồi mà không cho hắn về ăn cơm ?

-Bác biết không  ở đây đã có lệnh cấm tất cả mọi người không được đụng đến bom mình, gây nguy hiểm  mà con bác ngang nhiên đào bom lên, rồi sắp lại từng đống, may mà không nổ, giờ không phạt là may lắm rồi đó.

– Các chú nói mới lạ, con tôi hắn đi bới khoai, chứ có phải hắn hoang nghịch gì bom đạn mà máy chú bắt phạt hắn, không tin thì mấy chú hãy đi theo tôi.

Vào đến nơi họ lật từng củ khoai lên rồi bẻ mấu thì mới rõ đây là khoai lang.

– Rứa mà chúng tôi cứ tưởng bom chưa tháo ngòi, ai ngờ mô đây mà có khoai lang, bắt  nhầm phải con bác.

– Trước đây chỗ này là một vùng bom đạn nên chẳng có ai trồng trọt gì ở đây, chúng tôi có ngờ mô khoai trong bác mà bò ra thấu đây, có chi mong bác thông cảm.

– Thôi! Thôi! đã lỡ ra rồi, hơn nữa bụng đã đói, mấy chú hãy cho người khiêng một củ về ngoài đó luộc để anh em ăn cho vui.

                                                                            Hữu Chư.