Chuyên mục lưu trữ: Thơ Văn

Chia sẻ thơ văn, các bài viết về văn hóa của người Quảng Trị

Những bài thơ hay về Quảng Trị – Quảng Trị Trong Tôi

Quảng Trị nơi được coi là vùng đất lửa chịu nhiều đau thương mất mát của 2 cuộc chiến tranh tàn phá ghê gớm của bọn thực dân. Thế nhưng, từ trong nỗi đau mất mát ấy cán bộ và nhân dân tỉnh Quảng Trị đã đồng cam cộng khổ vượt lên mang lại cái thơm cái ngọt ngào với những lời thơ, ca từ làm mật ngọt cho đời. Tuyển tập những bài thơ hay về Quảng Trị sẽ mang đến cho mọi người nhiều cảm xúc, hãy vừa đọc vừa cảm nhận và tự hào khi trong mình mang dòng máu ” Quảng Trị anh hùng”.

quan-tri-trong-toi

Mời bạn về thăm Quảng Trị tôi
Hiền Lương xanh thẳm một chiếc nôi
Ghi lòng gan dạ, lời chung thủy
Xưa cắt hai ngả giờ một nơi

Bạn ơi! Hãy về thăm quê tôi
Cồn Tiên, Dốc Miếu lửa rực trời
Chiến tranh thiêu rụi từng ngọn cỏ
Giờ đỏ tươi màu, xanh nơi nơi

Thạch Hãn anh hùng đó bạn ơi
Trong lòng sông nước nghĩa đầy vơi
Các anh nằm xuống đời con trẻ
Đất nước yên bình lệ tuôn rơi

Vĩnh Mốc địa đạo gần biển khơi
Đón bao đoàn khách đến thăm chơi
Sáng ngời tình nghĩa người với đất
Ngôi nhà oanh liệt tránh đạn rơi

Bạn ơi ! Xin bạn chớ hợt hời
Thành Cổ hiên ngang đẹp cho đời
Tám mốt ngày đêm thêm nước mắt
Xương máu xây thành nay dạo chơi

Nếu bạn về đây ghé những nơi
Anh hùng liệt sỹ ấm quê tôi Trường Sơn,
Đường Chín khắc trong dạ
Ai lạ, ai quen cũng một nơi

Dạo bước về với chốn thảnh thơi
Cửa Tùng, Cửa Việt đẹp tuyệt vời
Bạn vượt biển xa ra Cồn Cỏ
Đảo nhỏ quê mình chốn nghĩ ngơi…

Từ trên núi đẹp xuống biển khơi
Đậm nghĩa anh hùng Quảng Trị tôi
Bạn ơi ! Nhớ về thăm Quảng Trị
Hương vị ngọt ngào mãi không vơi !

(Quảng Trị trong tôi – Lê Thị Xuân)

Đôi Triêng

me-ganh-con-tren-lung

Bai triêng nặng bước chợ xa,
Con theo chưn mạ bựa ra trường làng,
Ngày đầu chúng bạn ngợ ngàng,
Con đưa tay níu triêng càng nặng thêm,
Một vòng tay cúi dịu hiền,
Néc lên hơi ấm con thêm đạn lòng ;
“Coi tề chúng bạn thiệt đôông,
Ui chao đi hoọc được bôồng tê răng !

Rứa rồi năm lại tháng năm,
Đôi triêng mạ cứ nặng quằn chợ xa.
Mấy mùa bông phượng đi qua,
Con lên thành thị rời xa quê nghèo,
Đôi triêng mạ đứng dìn theo,
Nắng mơi bóng ngã, mắt gieo giọt buồn.
Lòng con nót nác mắt tuôn,
Vì ơn triêng nặng nỗi buồn ngái xa !

Nơi người phố xá xa hoa,
Ngày mưa dớ mạ dạt dòa trời quê !
Đôi triêng mạ vẫn đi về,
Tháng trôông năm đợi lê thê đó tề !
” Giấy thơm chự sạch lấy lề
Chữ hay chữ chự lời thề hiếu ngoan ! ”
Nguyện ngày rực rỡ huy hoàng
Triêng tê con gánh, mẹ dàn tấm thân

Trương Thúc 

Quê Hương

dia-phan-quan-tri

Suốt cuộc đời mãi theo con hai chữ
Chữ “Quê Hương” nơi xứ sở ra đời
Quảng Trị miềng, vọng hai tiếng à ơi
Như dòng máu, thắm trong lời Mạ hát.

Xoải cánh cò trên đồng xanh bát ngát
Cái Chờng tre bên Lu nác, Gáo dừa
Tuổi dại khờ theo lũ bạn đầm mưa,
Cười tỏa nắng như chưa hề… vướng bận.

Suốt một đời mãi theo con vương vấn
Mối tình quê ưng O nớ ngày xưa
Những đêm dài ngồi đếm ánh sao thưa
Lòng quặn thắt như vừa đâm, xát muối

Ơi Quê hương người năm nay bao tuổi
Răng đi hoài rong ruổi tháng năm trôi
Nhớ rồi thương cho dạ cứ bồi hồi
Xuân lại hẹn… côi đàng về Quảng Trị

Quê vô tình gieo vần thơ hữu ý
Mang nặng lòng gợi ủy mị lên ngôi
Xin quay về từ cái thuở xa xôi
Răng mà rứa bồi hồi chi đến lạ

Cả Quê Hương về trong con hối hả
Khi trời giăng, mây tất tả về nguồn
Con chuồn chuồn nép bên dậu, mưa tuôn
Là nỗi dớ lạnh luồn trong vạt áo

Chạy trửa đời biết bao lần giông bão
Chợt ấm lòng nghe tiếng sáo làng quê
Từ đồng bằng đến miền núi sơn khê
Hằn rỏ một, vọng về trong điệu lý.
Con sẽ gieo muôn ngàn lời thơ ý
Từ “Quê Hương” trong mộng mị đêm trường.

TG: Trần Xuân Vì