Chuyên mục lưu trữ: Thơ Văn

Chia sẻ thơ văn, các bài viết về văn hóa của người Quảng Trị

Thương Hoài Quảng Trị

thuong-hoai-quang-tri

Xin hãy đưa nhau về thăm Quảng Trị
Dẫu quê nghèo mà thấm đậm tình thương
Xa xót câu hò khảm bờ Ái tử
Kết tình cốt nhục nối nhịp Hiền Lương
Trầm tích thiên di dấu chân Chúa Nguyễn
Thơm giọt mồ hôi Cửa Việt Cửa Tùng
Nam tiến hùng anh ngời trang sử lịch
Để con cháu mình phiêu bạt ung dung

Máu nhuộm bao đời xanh dòng Thạch Hãn
Cây cỏ non tươi rợp bóng Cổ Thành
Ấp ủ mây trời hồn thiêng Mai Lĩnh
Về thăm – em ơi! Ngoảnh mặt sao đành
Nguồn cội đây nơi càn khôn hội tụ
Gio Linh Triệu Phong nhuần nhã thanh tao
Ngọt ngào dòng sữa Vĩnh Linh Cam Lộ
Cát trắng Hải Lăng nhức nhối thuở nào
Bến Hải địa đầu lành vết thương đau
Sông Nhùng con nước soi bóng xanh màu

Ô Khê Ô Giang hợp nguồn Vĩnh Định
Đượm tình bi sử Bến Cộ Ô Lâu
Các Anh Về * nuối tiếc Hoàng Thi Thơ
Lời Người Ra Đi **bịn rịn Trần Hoàn
Chế Lan Viên thơm ngát bùn lý lịch***
Tre hóp Quê mình trồng giữa thơ văn
Xuân này nguyện sẽ về thăm chốn cũ
Cầm mùi rạ rơm bếp nướng sắn khoai
Tước sợi khói chiều tìm hương sót lại
Thương Quảng Trị mình rét cắn bầm tay

Côi chuyến xe về Quảng Trị

chuyen-xe-ve-quang-tri

6 năm trước tui có về Quảng Trị
Đương trữa thu mà răng nắng in hè
Nắng hắn táp côi cấy đàng du lịch
Sức nóng vày đọa máy lạnh côi xe.

Bên ni bợc rào tui ngó bên tê
Khung biết làng miềng ở mô bên nớ
Nghe mạ nói dà miềng bên bợc lở
Chừ dòm ri cũng biết rứa thôi tề.

Chộ rọọng đồng hắn chạy queng đê
Trữa rọọng ló cũng có bầy cò trắng
Dưng tui đi từ nửa tuổi chưa về
Chỉ biết quê hương qua giọng miềng nặng nặng.

Đoàn đưa tui tới nghĩa trang bạt ngàn mộ
Đưa qua Vịnh Mốốc
Có cấy hang đào đưới rẹn tre
Xe tắc rì muốn hò ngay trữa đốốc

Rồi cũng qua rào nác xeng lè
Họ nói đó, kỳ rào Thạch Hãn
Họ đút dang, dòm ô-bặc-lưa nghe
O hướng dẫn viên trạo ngày đánh chắc
Bao lớp trai đi, mãi mãi khung về.

Họ chở tui tới dà ôông Lê Duẩn
Tui nghị làng miềng chắc cũng ở queng tê
Có dà ai nấu cơm bằng củi đút
Bên tê rào nghe bảy bảy mùi khê.

Xe bỏ lại lũy tre, dường rọọng
Rào nác, hàng cơn trụt lại khu xe
…Trung đoàn đi có một thằng khung nói
Rọt bơng khuâng côi cả chuyến đàng về.

ST: Ngọc Hồ

Đụn Rơm

dun-rom-trang-vinh-hoang

Có một đụn rơm mà mối tình của eng moọc ra nơi nớ.
Mấy mùa sau, đụn rơm trúc – Eng đau !
Nác lụt về trôi đi bao kỷ niệm.
Bên tê rào chị mược cấy áo màu,
Xác pháo hường nổ tung bay theo gió
Eng lụn lui ngoài roọng mấy đêm thâu !

Có một đụn rơm mà thiệt diều ló dẹp !
Mấy mùa liền, lụt bạo cứ theo dau.
Trung áo tơi eng hom hem trốn gió,
Rút nỗi buồn nạm rơm lạnh – Eng đau !

Có một bợc rào mà mối tình của eng một ngày rũ bỏ.
Rồi mùa sau eng từ biệt eng đi !
Khi mưa về rớt rơi bao kỷ niệm !
Nơi miền xa eng tìm cấy áo màu.

Chuyến xe đêm eng mơ về làng cộ.
Eng lụn lui nơi cắt đún chôn dau !

ST: Trương Thúc