Chuyên mục lưu trữ: Thơ Văn

Chia sẻ thơ văn, các bài viết về văn hóa của người Quảng Trị

Quảng Trị em dắt anh về

dia-phan-quan-tri

Em không phiên dịch anh thề chịu thôi
Mạ nói anh chỉ biết cười
Yêu em, anh hảy học thôi dần dần

“Cấy cươi” chỉ là cái sân
Đầu là cái “trôốc” anh cần nhớ ngay
“Trục cúi” đầu gối anh hay
“Đọi nác” bát nước uống ngay đắng lòng

“Trù khôông” là lá trầu không
“Cấy” gọi là vợ còn “dông” gọi chồng
“Bứt ló” gặt lúa trên đồng
Một năm hai vụ việc nông nhà miềng

Đừng chộ con cấy tau xinh
Mà mi tưởng dệ ưng rinh về nhà
“Thằng ni chộ hắn thiệt thà
Nghề nghiệp ổn định thì tau gã liền”

Dịch câu này có mà điên
Đừng mơ em dịch anh hiền nghe chưa?
Nhìn anh tội nghiệp ngẩn ngơ
Nghe như chim hót bao giờ hiểu đâu

Quê em tiếng nặng tình sâu
Yêu em anh nhớ lần sau lại về.

CÂU

di-cau-ca

Chặt cơn hóp, mần cần câu cá
Thổi bếp lả eng uốn cần cong.
Côi hóp xeng, đưới ngọn lả hồng
Hơ rồi , tẩm nác bỏ công cả ngày !

Mưa bay bay, áo tơi eng mược,
Vác cần câu lẹ bước ra rào
Bợc côi chỗ thấp chỗ cao
Biết răng mà lựa nơi nao cá diều ?

Ngồi thong thả đăm chiêu suy tính,
Phận trai nghèo việc lính vừa xong.
Về dà rồi cứ long đong,
Làng miềng cùn cấy gióng lòng vô Nam!
Cả dà miềng eng tam đi hết,
Miềng đi luôn mạ yếu ai lo?
Làng côi còn có một o
Thiệt tình o nói: – Eng chờ tui đi !

Cách răng chờ mãi lâu ni
O còn một chắc lại vì mạ tra.
Nghị bụng hai mạ chung dà,
Có hôm, có sớm, hai ta yên lòng!
Cuộc đời rồi cứ rứa long đong,
Khôông lậy chồng bợi o thương mạ.
Eng đành chịu rứa đến tra,
Mấy năm chờ đợi, xuân qua mươi lần!

Dòm xuống rào phao bần dúc dích,
E cùn cá hắn xích lại gần?
Phao trìm phao nổi mấy lần
Nửa ưng giựt ngoảy, nửa chần chừ thôi!

Rứa bơ rồi sẩy luôn cùn cá,
Ngồi thở ra ngậm nghị chuyện đời
Biết răng hạnh phúc lứa đôi,
Thả câu trữa vời biết có biết khôông?

 

Thơ Trương Thúc

Tình Quê

tinh-que-trang-vinh-hoang

Chiều ni gió lạnh phương xa.
Ai về Quảng Trị cho ta nhắn giùm.
Xa làng có nhớ mẹ không?
Mà sao ruột thắt nhói lòng tim con.
Người đi trăm núi ngàn non.
Giọng hò đất mẹ vẫn còn trong tim.
Chiều tà sắc tím hoa sim.
Nhớ về Quảng Trị lặng im nỗi lòng.
Nhớ quê hương,nhớ cánh đồng.
Tiếng ru còn vọng,ấm nồng ngày xưa.
“Mạ đi mần rọong chiều mưa.
Răng trời túi lắm mà chưa chộ về”.
Thương chi con trắm,con trê.
Bát canh còn ấm,tình quê ngọt hoài

TG: Nguyễn Thuận