Lưu trữ cho từ khóa: an khoai lang

Ăn khoai lang mà phải đeo kính

Tôi đang mãi mê cày ruộng. Trời đã trưa khi nào chẳng biết, đến lúc bụng đói cồn cào tôi mới sực nhớ. Vừa lúc nớ vợ tôi bới cơm ra, đứng đầu bờ ruộng đon đả giục tôi lên ăn cơm.

Rứa là phải bụng tôi lắm. Tôi liền mở trâu, rửa ráy tay chân, nhảy lên bờ ngồi bài xoai trên bãi cỏ. Tôi mở cơm ra, mùi khoai lang bốc lên thơm phức, nghe nhức cả mũi. Đói quá, tôi liền vội cầm lên một củ khoai lang cho vào miệng cắn một miếng rõ to, chưa kịp nuốt thì hắn đã nghẹn lấy cổ làm tức thở, ho lấy ho để, bụi bay ra mù mịt. Hai mắt tôi nhắm nghiền lại không thấy gì nữa cả, tôi lim đi. Vợ tôi thấy vậy hoảng hốt liền gọi người đưa tôi đi viện cấp cứu.

khoai-lang-1

Lên bệnh viện họ đưa tôi vô phòng cấp cứu. Họ kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không thấy tôi có vấn đề chi cả.

Nằm một lúc tôi tỉnh lại, bác sĩ liền hỏi:
– Bác bị lăn xe bổ tàu chi à?
– Dạ không.
– Rứa có bị đùi lẻ chi đâm vô mắt không?
– Dạ cũng không.
– Rứa là vì lẽ gì…?

Mấy ông bác sĩ đoán không ra bệnh rồi lại chuyển tôi qua khoa mắt. Mấy O bác sĩ béc mắt tui ra coi xong rồi họ khêu ra một đống bột trắng, không biết là bột chi, họ liền đưa vô phòng xét nghiệm. Sau một thời gian ngắn họ khẳng định đó là bột khoai lang. À té ra khi đói bụng tôi vội cắn củ khoai làm bụi bay vô mắt gây tai nạn thế ni đây. Rút kinh nghiệm cho nên về sau cả làng tui từ già trẻ, gái trai mỗi khi ăn khoai lang đều phải đeo kính để bảo vệ mắt và bảo vệ tính mạng cho mình và những người xung quanh.

Hữu Chư

Làng Trạng quê tui

Lướt một vòng côi facebook, mấy trang web ở mô cũng chộ có Trangvinhhoang, “thần đồng” làng trạng, Truyền kỳ làng trạng hay Đặc sắc làng Trạng Vĩnh Hoàng,… Có lẽ cụm từ Trạng Vĩnh Hoàng cũng khá thân quen với các độc giả gần xa.

trangvinhhoang01

Tui sinh ra trên mãnh đất nghèo khó, cơm khôông có đủ ăn, áo khôông có đủ mặc. Người ta thường “ăn khoai lang mà phải đeo kính”, nghèo đến nỗi mà “Ăn thịt cù cu đến phát ớn”,”Ăn môn sáp mà chẳng còn răng”  Vất vả tới nỗi mà “Đi bán sắn cũng bị kiểm lâm bắt”. Nghèo đến mức không có chi mần nhà mà phải dùng “Cây ớt làm trụ cột nhà”, hay Bích tranh về lợp nhà mà bích nhằm đuôi cọp… Chẳng biết làng trạng có từ khi mô nhưng khi tui nậy lên đã nghe các ôông mụ, chú bác, thanh niên, tra trẻ, con cấy, con trai nói trạng. Và có lẽ vì rứa mà tui cũng hoọc được một chút trạng của cha ôông để lại. Cứ mỗi khi cao hứng lên là mần vài chuyện cho bui mà mấy đứa bạn của tui hắn thường nói là răng mà mi hay nói tào lao, hay là mi toàn nói phét. Nói phét, nói tào lao rứa mà cũng chộ bui bui khi ở nơi đất khách, quê người, xa gia đình, bạn bè – nơi làng quê nghèo khó mà chuyên ăn rồi nói trạng đó.

Sưu tầm